Chương 314: Quận Vương Phẫn Nộ? Thượng Thư Bị Làm Nhục? Muốn Giết Hứa Thanh Tiêu? Điều Phái Bát Môn Kinh Binh! Giết Không Luận Tội! (2)
“Chuyển lời của Quận Vương, nói với tên Hứa Thanh Tiêu kia, cái đồ chó má, cũng xứng truy nã ngài ấy? Còn dám lỗ mãng đừng trách Quận Vương trở mặt.”
“Còn đám các ngươi cho dù đến truy nã, kêu tới nhiều người như vậy làm chi? Muốn gây sự sao?”
Người đàn ông nổi giận mắng nhiếc, đầu tiên là truyền lại ý tứ của Quận Vương, rồi sau đó giận dữ mắng đám người này.
Bốn trăm người bị chửi đến thương tích đầy mình, nhưng bọn hắn thật sự không dám nói một câu, trực tiếp cong đuôi té lẹ.
Chuyện này nháy mắt bị truyền đi khắp nơi, Hình bộ bắt người, kết quả thùng rỗng kêu to, bị Hoài Bình Quận Vương mắng một câu liền chạy về.
Lúc này
Trong trường Thủ Nhân.
Đám binh lính quan sai chia làm hai đường, một đường về Hình bộ hội báo, một đường tới trường Thủ Nhân tìm Hứa Thanh Tiêu trực tiếp hội báo.
“Hứa đại nhân, không phải là đám bọn ta không bắt người, chủ yếu là do bọn ta cũng không dám tùy tiện xâm nhập phủ Quận Vương, thái độ Hoài Bình Quận Vương cũng rất cứng rắn, chi bằng chờ ngày mai thượng triều rồi nói sau.”
Bộ đầu nhìn Hứa Thanh Tiêu, vẻ mặt bất đắc dĩ nói.
Hắn không tức Hoài Bình Quận Vương, đổi lại hắn là Hoài Bình Quận Vương, hắn cũng làm như vậy, cha ruột người ta là Thân Vương nắm giữ thực quyền, Hứa Thanh Tiêu là cái thá gì? Một tên chủ sự Hình bộ mà thôi.
Còn muốn lên trời?
Việc này rõ ràng không hợp lý.
Nhưng bọn hắn cũng không trách Hứa Thanh Tiêu, dù sao cũng có hoàng mệnh trong người, tuy rằng không biết vì sao Hứa Thanh Tiêu muốn bắt Hoài Bình Quận Vương, nhưng thân là chủ sự Hình bộ, Hứa Thanh Tiêu có ngu hơn nữa cũng sẽ không vu oan hãm hại, khẳng định là có gì đó rồi.
Như vậy chỉ có thể tự trách mình xui xẻo.
Có điều cách nghĩ của hắn rất đơn giản, đi một chuyến cũng đủ rồi, Hoài Bình Quận Vương không bị bắt, giữ lại được mặt mũi. Một chủ sự nhỏ bé như Hứa Thanh Tiêu hạ lệnh đi bắt một người đường đường là quận vương, tuy rằng không bắt được, nhưng ít ra tạo được chút tiếng tăm.
Cho nên chuyện này dừng ở đây, chờ ngày mai thượng triều, ngươi muốn quậy như nào thì cứ quậy như thế ấy.
Nhưng giữa trường học.
Hứa Thanh Tiêu vô cũng bình tĩnh nghe tất cả báo cáo, nhìn từ khuôn mặt, tựa như đã sớm đoán được mọi việc.
Ngay sau đó, Hứa Thanh Tiêu ném thủ lệnh ra, rơi vào tay người đối diện.
“Dùng mệnh lệnh của Hình bộ, đến Binh bộ điều người, Bát môn kinh quân, nếu Hoài Bình Quận Vương vào tù đền tội, tất cả còn dễ thương lượng, nếu Hoài Bình Quận Vương không đền tội, dùng vũ lực trấn áp.”
Hứa Thanh Tiêu mở miệng, khuôn mặt lạnh nhạt nói.
Nhưng những lời này vừa nói ra, người đối diện tức khắc ngây ra, đừng nói mình hắn ngây người, hai trăm tên quan sai Hình bộ còn lại cũng ngây ra.
Má nó, điều khiển Bát môn kinh quân? Ngươi giỡn mặt ta đó hả?
Cái gọi là Bát môn kinh quân chính là quân thủ vệ tinh nhuệ nhất ở trong kinh thành Đại Ngụy. Người được ra từ hai quân doanh lớn của kinh thành, phụ trách an nguy trong kinh thành, mỗi một vị đều là nhân vật lợi hại từng kinh qua chiến trường.
Là quân nhân chân chính, không phải loại quan sai như bọn họ, trực thuộc Binh bộ, không những vụ án lớn tuyệt đối không thể điều động Bát môn kinh quân.
Hứa Thanh Tiêu điên rồi sao?
Quậy đến nước này cũng đủ lắm rồi đó? Hiện tại lại trực tiếp dùng mệnh lệnh của Hình bộ điều khiển Bát môn kinh quân, việc này con mẹ nó quả thực là muốn lên trời.
“Đại nhân! Xin hãy suy nghĩ lại!”
Người đối diện bái Hứa Thanh Tiêu một cái, khẩn cầu Hứa Thanh Tiêu hãy suy nghĩ lại, thật sự dùng đến Bát môn kinh quân sẽ không phải việc nhỏ.
“Bệ hạ bảo bản quan tra rõ việc này, bản quan chỉ là phá án theo khuôn phép, nói cách khác, lệnh của ta cũng là lệnh của vua, chuyển lời của ta đến Hình bộ Thượng thư. Còn về việc làm như thế nào, cứ để Hình bộ Thượng thư tự mình cân nhắc đi.”
Hứa Thanh Tiêu rất bình tĩnh, chẳng có cái gì phải suy nghĩ lại, mỗi một bước hắn đi đều có tính toán, Hứa Thanh Tiêu đã suy nghĩ nát óc suốt mấy tháng nay rồi, còn phải suy nghĩ lại hay sao?
“Rõ! Hứa đại nhân!”
Câu nói này của Hứa Thanh Tiêu quá khí phách, đặc biệt là câu lệnh của ta cũng là lệnh của vua, gần như bày tỏ rõ ràng thái độ của Hứa Thanh Tiêu, cho nên hắn ta không chần chờ thêm, trực tiếp dẫn người rời đi, đến Hình bộ tìm Hình bộ Thượng thư.
Việc điều khiển Bát môn kinh quân, hắn không dám làm, chỉ duy nhất Hình bộ Thượng thư mới có thể định đoạt.
Nhưng hắn biết, chuyện này tuyệt đối không đơn giản như mình tưởng tượng.
Chắc hẳn Hứa Thanh Tiêu đã nắm được bằng chứng, nếu không thì hắn ta không dám kiêu ngạo như thế.
Mở mồm là truy nã Quận Vương, rồi sau đó lại điều khiển Bát môn kinh quân, con mẹ nó, đúng là kẻ bá đạo không ai sánh bằng.
Ngay sau đó, Vương Trung sầm mặt, đi về hướng Hình bộ.
“Vương bộ đầu, phải nói sao bây giờ?”
Có tâm phúc tiến lên dò hỏi, thật sự không biết làm sao bây giờ.
“Không cần nhiều lời, Hứa đại nhân nói cái gì, chúng ta làm cái đó là được rồi.”
“Còn nữa, hiện tại lập tức gọi toàn bộ huynh đệ Hình bộ đến, sắp xảy ra đại sự rồi, mấy huynh đệ xin nghỉ phép, toàn bộ gọi trở về.”
Vương Trung hít sâu một hơi, tuy rằng hắn không biết nơi này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng sau khi tiếp xúc với Hứa Thanh Tiêu sau, hắn bỗng dưng có một loại trực giác.
Lần này thật sự sắp lớn chuyện rồi, hơn nữa tuyệt đối sẽ đáng sợ hơn việc lúc trước Hứa Thanh Tiêu đại náo Hình bộ.
Cho nên bảo người của Hình bộ chuẩn bị sẵn sàng, khẳng định không sai.
“Được!”
Người đối diện cũng không hỏi gì nhiều, việc này không liên quan đến bọn họ cứ nghe lệnh là được.
Chỉ chốc lát, Vương Trung đi vào Hình bộ, trực tiếp tìm được Hình bộ Thượng thư Trương Tĩnh, chuyển lại không sót một chữ tất cả những gì Hứa Thanh Tiêu đã nói cho Trương Tĩnh biết.
Người đối diện nghe xong, sắc mặt lập tức thay đổi.
“Điều khiển Bát môn kinh quân? Hứa Thanh Tiêu điên rồi?”
Sau khi nghe xong Trương Tĩnh cả người cũng trợn tròn mắt, hắn biết Hứa Thanh Tiêu điên khùng, biết Hứa Thanh Tiêu vô pháp vô thiên, nhưng má nó cũng vừa phải thôi chứ?
Ngươi trực tiếp điều động Bát môn kinh quân, người không biết còn tưởng rằng có kẻ tạo phản.
Về mặt lý thuyết thật sự có thể khiến Bát môn kinh quân điều binh, hoặc là kinh thành xảy ra bạo loạn, hoặc là có kẻ tạo phản, truy nã một Quận Vương không cần thiết khoa trương như vậy.
“Thượng thư đại nhân, thuộc hạ cũng nghĩ vậy, nhưng Hứa đại nhân nói, lệnh của ngài ấy cũng là lệnh của vua, thuộc hạ cũng đắn đo không thể ra quyết định, chỉ có thể tới tìm ngài.”
Nhìn thấy Trương Tĩnh phản ứng như vậy, Vương Trung cũng phụ họa theo.
Đúng vậy, không cần làm lớn chuyện như vậy, tới đó là được rồi.
“Trở về nói với Hứa Thanh Tiêu, không được gây rối.”
Trương Tĩnh tức giận nói.