Chương 315: Quận Vương Phẫn Nộ? Thượng Thư Bị Làm Nhục? Muốn Giết Hứa Thanh Tiêu? Điều Phái Bát Môn Kinh Binh! Giết Không Luận Tội! (3)
“Vâng!”
Vương Trung gật gật đầu, nhưng vẫn không đứng dậy, Trương Tĩnh lắc lắc đầu nói: “Thôi vậy, bảo hắn tới tìm ta, tự mình nói với ta.”
Trương Tĩnh nói như thế, vẫn quyết định gặp Hứa Thanh Tiêu một lần, nhưng không đợi Vương Trung mở miệng, Trương Tĩnh lại lắc lắc đầu nói.
“Thôi thôi, ta đi tìm hắn, ta đi tìm hắn, Hứa Thanh Tiêu, ngươi đúng là điên khùng!”
Trương Tĩnh thật sự có chút tức giận rồi, cũng bực mình vì sao bệ hạ sắp xếp Hứa Thanh Tiêu đến Hình bộ, loại người này thật là hại người ghê gớm.
Nghĩ đến đây, tâm tình Trương Tĩnh có chút buồn bực, rồi sau đó đi đến trường Thủ Nhân.
Mười lăm phút sau.
Trương Tĩnh đến nơi.
Không hề làm ra vẻ Thượng thư, cũng không có chút xíu khí phái của quan lớn, đi vào trường Thủ Nhân lại có chút hùng hùng hổ hổ.
“Hứa Thanh Tiêu, ngươi rốt cuộc muốn làm gì?”
Trương Tĩnh vừa đi vào liền chất vấn Hứa Thanh Tiêu, thật sự có chút tức giận.
Ở trong trường, Hứa Thanh Tiêu đang pha trà, thấy Trương Tĩnh tới, liền bất giác bật dậy.
“Hạ quan Hứa Thanh Tiêu, chào Trương Thượng thư.”
Hứa Thanh Tiêu bình tĩnh vô cùng nói.
“Đừng có làm màu làm mè với ta, ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì?”
Trương Tĩnh một đường đi tới hấp tấp, có chút khát nước, trực tiếp bưng nước trà trên bàn lên, vừa uống vào đã lập tức phun ra, bỏng hết miệng rồi.
“Truy nã nghi phạm.”
Hứa Thanh Tiêu rất bình tĩnh nói.
“Truy nã nghi phạm phải dùng đến Bát môn kinh quân? Là ngươi điên rồi hay ta nghe lầm?”
Nghe Hứa Thanh Tiêu nói như vậy, Trương Tĩnh càng bực hơn, việc này con mẹ nó thật sự có vấn đề, ngươi truy nã thì truy nã, dùng đến Bát môn kinh quân, cứ phải làm lớn chuyện đúng không?
“Trương Thượng thư, Hình bộ bắt được người, chỉ có thể dùng đến Bát môn kinh quân, nếu không Trương Thượng thư ngài đi bắt người nhé?”
Hứa Thanh Tiêu rất bình tĩnh, thậm chí còn ngồi xuống.
“Hứa Thanh Tiêu, ta biết ngươi là thiên tài!”
“Ngươi đại náo Hình bộ, ta quay về suy nghĩ lại, quả thực là Hình bộ sai trước, ngươi phát tiết lửa giận, ta cũng có thể hiểu được.”
“Chuyện triều đình ngươi không hiểu, nhưng có thể học từ từ, nhưng thật sự có vài việc ngươi không thể làm xằng làm bậy!”
“Chuyện này, ta đi tìm Hoài Bình Quận Vương, ngươi đợi ở đây.”
“Hứa Thanh Tiêu, triều đình không phải đánh đánh giết giết, là đạo lý đối nhân xử thế, ta thấy ngươi có tài hoa, nguyện ý nói thêm hai câu, nhưng nếu ngươi còn nhất quyết hành sự như thế thì thôi vậy.”
Trương Tĩnh hít sâu một hơi, hắn nói ra vài câu có vẻ sâu sắc.
Trên thực tế sau một tháng khi Hứa Thanh Tiêu đại náo Hình bộ, mới ban đầu Trương Tĩnh đích thực cảm thấy có chút cảm thấy muối mặt, đồng thời mỗi đêm đều ngủ không được, sợ mở chăn ra phát hiện Hứa Thanh Tiêu nằm bên trong.
Nhưng hàng ngày hắn đến Hình bộ, nhìn thấy thiên cổ danh ngôn mà Hứa Thanh Tiêu để lại, dần dần Trương Tĩnh có một vài cảm ngộ khác.
Đừng thấy việc ác nhỏ mà làm.
Đừng thấy việc thiện nhỏ mà không làm.
Hắn đã từng bò từng bước một lên từ Hình bộ, tuy hắn không tỏ rõ tâm ý, cũng không lập quyết tâm, nhưng hắn cũng từng lập chí, làm Hình bộ Thượng thư, giải oan cho dân chúng.
Loại bỏ tất cả những việc bất công.
Đây là quyết tâm của hắn năm đó, cho nên dần dần hắn phát hiện, hai câu nói nay của Hứa Thanh Tiêu đã chạm đến tâm khảm hắn, tuy rằng hắn có thành kiến với Hứa Thanh Tiêu.
Nhưng chút thành kiến cỏn con này là thành kiến cá nhân, không liên quan đến phẩm cách làm người của hắn.
Hắn biết Hứa Thanh Tiêu là đại tài, làm cho Hình bộ và hắn ta rạng rỡ mày mặt. Vì vậy một tháng qua, hắn cẩn thận, tìm về sơ tâm, điểm này hắn phải cảm tạ Hứa Thanh Tiêu.
Chẳng qua là do ngại ngùng, nhưng ân oán giữa hắn cùng Hứa Thanh Tiêu, nói đến nói đi, chẳng qua chỉ là một trò cười, để đến ngàn năm sau thế nhân có cái mà bàn luận.
Trương Tĩnh cho rằng sống đúng bản chất là đủ rồi, lúc cần phải xứng đáng với bản tâm thì mặc kệ hậu thế nghĩ thế nào, công đạo tự tại nhân tâm.
Hiện tại bằng lòng dạy dỗ Hứa Thanh Tiêu một phen, nhưng nếu như Hứa Thanh Tiêu không nghe lời khuyên của hắn thì thôi.
Vừa nói dứt câu, Trương Tĩnh phất tay áo rời đi, sắc mặt không được tốt lắm.
Mà lúc này.
Hứa Thanh Tiêu cũng chậm rãi đứng dậy, bái lạy Trương Tĩnh một cái rồi nói.
“Đa tạ Thượng thư đại nhân nhắc nhở.”
“Thuộc hạ đã hiểu.”
“Nhưng, thỉnh Thượng thư đại nhân minh giám, thuộc hạ là vì phá án, giải oan cho người vô tội, đây là trách nhiệm của Hình bộ, trách nhiệm của thuộc hạ!”
“Thượng thư đại nhân, đi thong thả.”
Hứa Thanh Tiêu một phen nói ra, làm Trương Tĩnh ngẩn người.
Bởi vì đây là lần đầu tiên Hứa Thanh Tiêu tự xưng thuộc hạ, trước giờ hắn đều xưng hạ quan.
Giờ khắc này, Trương Tĩnh hiểu Hứa Thanh Tiêu nguyện ý biến chiến tranh thành tơ lụa. Hứa Thanh Tiêu hiểu rõ những gì mình đã nói, nhưng Trương Tĩnh vẫn thở dài, không vì cái gì khác, chỉ hy vọng Hứa Thanh Tiêu có thể thận trọng.
Chớ có làm bậy.
Trương Tĩnh nhanh chóng rời khỏi trường Thủ Nhân, đi đến phủ Hoài Bình Vương.
Không đến mười lăm phút.
Trương Tĩnh xuất hiện trong phủ Hoài Bình Vương, sau khi mấy người canh cửa nhìn thấy kẻ đến là ai, lập tức trở nên cung kính.
Bọn họ dám mắng nhiếc quan sai Hình bộ, thật sự không dám mắng vị này.
Thậm chí Trương Tĩnh cũng không thèm thông báo gì sất, trực tiếp đi vào trong phủ Quận Vương, còn có người dẫn đường.
Không bao lâu, trong một đình viện, Trương Tĩnh liền nhìn thấy Hoài Bình Quận Vương.
Lúc này, Hoài Bình Quận Vương đang thưởng thức ca cơ khiêu vũ, vẻ vui vẻ vô cùng.
“Hạ quan Hình bộ Thượng thư Trương Tĩnh, xin chào Hoài Bình Quận Vương.”
Trương Tĩnh bái lạy Hoài Bình Quận Vương, đối phương là Quận Vương, hắn là Thượng thư, phẩm cấp không so bì được.
“Trương đại nhân, là ngọn gió nào thổi ngài đến đây.”
“Tới đây, cùng thưởng thức, cùng thưởng thức đi.”
Hoài Bình Quận Vương đứng dậy, phát ra tiếng cười sang sảng, đi đến trước mặt Trương Tĩnh, vô cùng nhiệt tình mời Trương Tĩnh cùng thưởng thức ca cơ biểu diễn.
Đối phương là Thượng thư, dù là Quận Vương, cũng phải khách khí vài phần.
Nhưng Trương Tĩnh lắc lắc đầu, nhìn Hoài Bình Quận Vương nói: “Công vụ trong người, không thể thưởng thức rồi.”
“Quận vương đại nhân, có thể một nơi an tĩnh để nói chuyện không?”
Trương Thượng thư có vẻ nghiêm túc nói.
Trong phút chốc, Hoài Bình Quận Vương thu lại nụ cười trên mặt.
“Cứ nói tại đây đi.”
Hoài Bình Quận Vương về lại chỗ ngồi của mình, gác chân lên, ăn nho, có vẻ vô cùng kiêu ngạo.
Mà Trương Tĩnh nhìn thoáng qua chung quanh, hơi trầm ngâm, rồi sau đó hít sâu một hơi nói: “Vương gia, thuộc hạ của hạ quan, Hứa Thanh Tiêu nhúng tay vào vụ án cứu tế phủ Bình Khâu cứu, hiện giờ Vương gia có chút hiềm nghi, mong rằng Vương gia đi đến Hình bộ phối hợp điều tra.”
Trương Tĩnh mở miệng, nói ra mục đích của mình.
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều yên lặng.