Chương 316: Quận Vương Phẫn Nộ? Thượng Thư Bị Làm Nhục? Muốn Giết Hứa Thanh Tiêu? Điều Phái Bát Môn Kinh Binh! Giết Không Luận Tội! (4)
“Sao dừng lại thế hả?”
“Nhảy, tiếp tục nhảy!”
Hoài Bình Quận Vương lạnh lùng mở miệng, mọi người tiếp tục tấu nhạc ca vũ, nhưng mà ánh mắt lạnh lẽo của Hoài Bình Quận Vương dừng trên người Trương Tĩnh.
“Trương Thượng thư, bổn vương kính trọng ngươi là Thượng thư của Đại Ngụy, mời ngươi cùng xem ca vũ, cũng không nên làm bổn vương mất hứng.”
Hoài Bình Quận Vương nhịn xuống, hắn không trực tiếp bộc phát cơn giận, mà nhắc nhở trương Thượng thư.
“Luật pháp như núi, mong rằng Vương gia biết luật.”
Trương Tĩnh khẽ cúi đầu, bái lạy Hoài Bình Quận Vương.
Choang!
Ngay sau đó, Hoài Bình Quận Vương trực tiếp lật sấp mặt bàn dài, phát ra khí tức khủng bố, chèn ép lên người Trương Tĩnh.
“Trương Thượng thư! Láo toét!”
“Bổn vương là Quận Vương, là hoàng thất, trên đời này ngoại trừ bệ hạ có thể định ta tội, có thể truy nã ta, ai có thể truy nã ta?”
“Còn nữa, ngươi bảo bổn vương biết luật? Bổn vương phải biết luật gì cơ?”
“Hứa Thanh Tiêu một tên chủ sự hèn mọn, trong mắt bổn vương trong mắt chỉ giống như một con kiến, vụ án phủ Bình Khâu liên can gì đến bổn vương?”
“Người sáng suốt đều hiểu, đây là Hứa Thanh Tiêu ghi hận với ta, nếu bổn vương đến Hình bộ, người trong thiên hạ chẳng phải sẽ cười chết bổn vương?”
“Hơn nữa, Trương Thượng thư, ngày đó Hình bộ gặp nạn, chính là bổn vương ra tay hỗ trợ, bởi vậy mà chịu phạt một tháng ở trong đại lao Hình bộ.”
“Không lẽ Trương Thượng thư đã quên mất việc này?”
Hoài Bình Quận Vương thật sự nổi giận rồi.
Quan hệ giữa hắn và các quan lại không tồi, chỉ có quan hệ với Binh bộ là bình bình, hắn dốc hết khả năng đi dựa dẫm văn thần. Hình bộ gặp nạn, hắn trực tiếp trượng nghĩa ra tay, nhưng không nghĩ tới chính là, hôm nay Trương Tĩnh vì một tên Hứa Thanh Tiêu nhỏ bé mà bảo mình đến Hình bộ thêm lần nữa?
Nếu lại đến Hình bộ, chẳng phải hắn ta không còn chút mặt mũi nào?
“Vương gia bớt giận, hạ quan biết ân tình của Vương gia đối với Hình bộ, hạ quan cũng khắc trong tâm khảm, nhưng luật pháp chính là luật pháp, Hình bộ chính là Hình bộ.”
“Nếu như việc này thật sự không liên can đến Vương gia, hạ quan nguyện tự mình mang Hứa Thanh Tiêu đến xin lỗi Vương gia, trả lại sự trong sạch cho Vương.”
Trương Tĩnh cũng biết, hắn cũng rối bời, nhưng đứng trước luật pháp, hắn chỉ có thể làm như vậy, bởi vì hắn là Hình bộ Thượng thư.
“Để Hứa Thanh Tiêu tới xin lỗi? Hắn là cái thá gì? Hắn ta còn không bằng con chó của bổn vương.” ·
“Trương đại nhân, bổn vương hiểu nỗi khổ của ngươi, Hứa Thanh Tiêu hiện giờ phá án không thành, trút lửa giận lên người bổn vương. Ngươi thân là Hình bộ Thượng thư, nếu Hứa Thanh Tiêu phá án không thành, ngươi cũng sẽ chịu liên lụy.”
“Còn nữa, tên tiểu nhân như Hứa Thanh Tiêu cũng sẽ gây phiền phức cho ngươi, nhưng ngươi yên tâm, ngày mai vào triều, bổn vương sẽ nói tốt thay ngươi, như thế nào?”
Hoài Bình Quận Vương vẫn không hoàn toàn muốn khiến cho Trương Tĩnh đắc tội chết, hắn vẫn hy vọng Trương Tĩnh có thể quay trở về, đừng gây náo loạn.
“Vương gia, hạ quan không sợ Hứa Thanh Tiêu, cũng không sợ bệ hạ trách phạt, chỉ là hy vọng Vương gia có thể tôn trọng Hình bộ, đi một chuyến.”
Trương Tĩnh vẫn khăng khăng khẩn cầu, hy vọng Hoài Bình Quận Vương đi đến Hình bộ một chuyến.
Hắn không nói hai chữ truy nã, đi một chuyến Hình bộ, tiếp nhận điều tra một lần là được.
“Cút!”
Giờ khắc này, Hoài Bình Quận Vương triệt để bạo phát rồi.
Hắn đứng dậy, bùng nổ Hoàng Long Đại Chân Khí, khí thế như nước lũ sóng thần, chèn ép khiến Trương Tĩnh phải khom lưng ngay tại chỗ.
“Trương Tĩnh, bổn vương khuyên can ngươi mãi, là niệm tình ngươi ở Đại Ngụy không có công lao cũng có khổ lao.”
“Bổn vương cũng là người đọc sách, nguyện ý nhường ngươi ba phần, nhưng ngươi chớ có được một tấc lại muốn tiến một thước.”
Hoài Bình Quận Vương giận dữ hét.
Hắn là ai? Là Quận Vương! Đại Ngụy vương! Vương gia Đại Ngụy!
Thiên hạ đều là nhà hắn, Trương Tĩnh nói dễ nghe một chút, là thần tử Đại Ngụy, nhưng nói khó nghe, còn không phải là con chó trông nhà cho hoàng gia thôi sao?
Nói chuyện dễ nghe với Trương Tĩnh là niệm tình thân phận của hắn, nhưng nếu Trương Tĩnh cứ ba lần bốn lượt khiêu khích hắn, tất nhiên hắn sẽ rất phẫn nộ.
“Vương gia, nếu việc này không liên can đến ngài, vì sao ngài không đến Hình bộ một chuyến?”
“Hạ quan là Hình bộ Thượng thư, bất kể là oan án nghi án, chỉ cần là nghi phạm bị điều tra, đều phải đến Hình bộ tiếp nhận điều tra.”
“Vương gia, rốt cuộc ngài đang sợ hãi cái gì?”
Bị Hoàng Long Chân Khí chèn ép, Trương Tĩnh cảm thấy ngực nặng nề, có một loại cảm giác khó giải thích trào dâng, vô cùng thống khổ, nhưng Trương Tĩnh vẫn mạnh mẽ đứng dậy.
Trong trời đất này.
Hắn đứng thẳng lưng trong vương phủ.
Bên trong ánh mắt ngập tràn sự bình tĩnh.
Một câu nói đánh thức kẻ giả điếc, hắn chất vấn Hoài Bình Quận Vương, nếu thật sự ngươi không thẹn với lương tâm, vì sao không dám đến Hình bộ.
“Ngươi!”
“Tìm chết!”
Ánh mắt Hoài Bình Quận Vương lạnh lẽo thấu xương trong một khắc thoáng qua, hắn từng bước đi đến trước mặt Trương Tĩnh.
Rồi sau đó giọng điệu lạnh tanh nói.
“Cút về đi.”
“Nói với Hứa Thanh Tiêu, còn dám trêu chọc ta, hôm nay ta sẽ giết hắn!”
Vừa dứt câu, Hoài Bình Quận Vương phất tay, tức khắc mấy tên thị vệ trực tiếp nhắc Trương Tĩnh lên, trục xuất hắn ra ngoài phủ Hoài Bình Vương.
Đường đường là một Thượng thư lại như chó nhà có tang bị trục xuất ra khỏi phủ Quận Vương.
Lúc này, Trương Tĩnh gắng gượng thân thể đau đớn, hắn không hề cảm thấy nhục nhã, mà hít sâu một hơi.
Hắn không hy vọng làm lớn chuyện, rất nhiều chuyện hoàn toàn âm thầm xử lý, tránh rước lấy nhiều phiền phức hơn.
Đáng tiếc chính là.
Không như mong muốn.
Rời khỏi phủ Quận Vương.
Trương Tĩnh nện bước rất chậm, thân thể hắn thực sự không thoải mái, bị Hoài Bình Quận Vương dùng Hoàng Long Đại Chân Khí chấn thương rồi.
“Trương Thượng thư, ngươi không sao chứ?”
Mấy quan sai Hình bộ lập tức đi tới, đỡ lấy Trương Tĩnh, tuy rằng bọn họ không biết bên trong cụ thể đã xảy ra chuyện gì, nhưng cũng nghe thấy tiếng gào thét giận dữ của Hoài Bình Quận Vương cũng hiểu đã xảy ra chuyện rồi.
“Không sao, chuyện vừa rồi đừng nói đi ra ngoài.”
Trương Thượng thư hít sâu một hơi, kiềm nén tất cả đau đớn.
Rồi sau đó di đến trường Thủ Nhân.
Mười lăm phút sau.
Trương Tĩnh đi vào trường Thủ Nhân.
Hắn hồi phục lại khí tức của bản thân, rồi sau đó đi vào, nhưng rõ ràng không còn vẻ hấp tấp trước đó.
“Hứa Thanh Tiêu.”
Trương Thượng thư mở miệng, gọi một tiếng.
“Thượng thư đại nhân.”
Hứa Thanh Tiêu đứng dậy, nhưng liếc mắt một cái liền nhận ra khí tức của Trương Thượng thư có chút bất ổn.
“Việc này, ta để xử lý, ngươi không cần lo nữa, ngày mai thượng triều, nếu như ngươi có chứng cứ gì, lấy ra là được, đến lúc đó ta nên đứng ra nói giúp ngươi thì sẽ giúp ngươi nói chuyện.”
“Nhưng ngươi cũng đứng quá lấn lướt, có đôi khi làm việc phải để lại một đường lui, đây không chỉ là đạo lý đối nhân xử thế, còn là quy củ của triều đình, có lẽ cũng là ý tứ của bệ hạ.”