Chương 351: Thuế Hộ Bộ, Đặc Cách Hoàng Quyền, Đại Nội Long Phù, Hứa Thanh Tiêu Lại Sắp Bắt Đầu Gây Chuyện! (4)
Nếu gặp vận rủi, năm nay có thể sẽ xảy ra chuyện lớn.
Mà đây chỉ là vấn đề cứu trợ thiên tai, còn sự phát triển của đất nước thì sao?
Cũng không thể nào cứ thật cẩn thận, thắp hương cầu phúc, hy vọng không có thiên tai nhân họa gì? Và sau đó ngồi ở nhà chờ chết?
Phải biết rằng, một quốc gia thực sự mạnh mẽ thì phải tiến bộ qua mỗi năm.
Nhưng Đại Ngụy là mỗi năm mỗi lùi lại.
Năm ngoái kho bạc vào sổ chưa đến sáu triệu lượng bạc, không chừng năm nay chỉ còn năm triệu, ngày mai bốn triệu.
Đại Ngụy!
Không thể chịu đựng được nữa!
Hứa Thanh Tiêu nhắm mắt lại, trong đầu không khỏi vang vọng lời Trương Tĩnh Trương Thượng thư nói.
Nước của Hộ bộ tương đối sâu.
Mẹ nó đây mà nói là nước tương đối sâu?
Đây là biển!
Sâu không thấy đáy!
Trong khoảng thời gian ngắn, Hứa Thanh Tiêu thật sự có một loại cảm giác bất lực.
Hắn biết Đại Ngụy hiện tại đối mặt với rất nhiều nguy hiểm, nhưng không biết vấn đề của Đại Ngụy lại kinh khủng như thế.
Đây cũng không phải là sức lực của một người có thể giải quyết.
Đây là vấn đề cần từ trên xuống dưới của Đại Ngụy, tất cả thần tử đồng tâm hiệp lực mới có thể giải quyết.
Nếu không, một khi bộc phát, đó chính là tai họa lớn.
Vô số dân chúng đều sẽ chết oan uổng.
Giang sơn sáu trăm năm của Đại Ngụy rất có khả năng chấm dứt.
Nhưng... làm thế nào để giải quyết nó!
Hứa Thanh Tiêu không nghĩ ra cách nào.
Giờ khắc này, Hứa Thanh Tiêu cũng hiểu vì sao mình viết ra An Quốc sách, bệ hạ cũng không triệu kiến mình trước, cũng không cho mình cái loại đãi ngộ vô cùng được coi trọng này.
Bởi vì!
An Quốc sách, vô cùng bất lợi.
Tiền trang Đại Ngụy là được thành lập dưới tình huống quốc gia phát triển vô cùng tốt, dân chúng có thể ăn no, trong tay còn có một chút tiền dư, mới là thần khí lợi quốc.
Nhưng dân chúng bây giờ, không nói mức ăn không no, nhưng tối thiểu miếng ăn sẽ không quá tốt.
Thậm chí hàng năm càng ngày càng kém, cứ như vậy còn trông cậy vào dân chúng tiết kiệm tiền bỏ vào trong tiền trang sao?
Điều này quả thật là không hợp lý.
“Dương Báo!”
Hứa Thanh Tiêu lại mở miệng.
“Có thuộc hạ!”
Dương Báo lập tức chạy tới.
"Đi Hộ bộ, kêu người của Hộ bộ lấy toàn bộ hồ sơ thu chi trong gần mười năm qua mang đến."
Hứa Thanh Tiêu mở miệng nói, muốn giải quyết, phải triệt để hiểu rõ tất cả mọi thứ, bất kỳ chi tiết nào cũng phải hiểu rõ.
"Rõ."
Dương Báo lập tức tuân mệnh, đi về phía Hộ bộ, bất quá lần này hắn đã thông minh hơn rồi, trực tiếp dẫn người đi qua.
Một canh giờ sau.
Dương Báo trở về, mang theo một hàng xe, nội dung chi tiêu của Hộ bộ càng nhiều hơn, hơn trăm cái rương, đây là gần mười năm.
Dân chúng trên đường đều kinh ngạc, sự tình cũng truyền đến tai Lục bộ cùng rất nhiều quyền quý.
Một hơi muốn nhiều hồ sơ như vậy, người thường chỉ nhìn cũng phải xem mấy tháng, Hứa Thanh Tiêu muốn đọc hiểu ít chắc cũng một năm chứ?
Nhất là Hộ bộ, sau khi đưa mắt nhìn Dương Báo đi, lại càng phát ra tiếng cười, cảm thấy Hứa Thanh Tiêu hoàn toàn không biết trời cao đất dày.
Hộ bộ không phải là Hình bộ.
Hình bộ điều tra vụ án, nhân chứng vật chứng, đi điều tra một chút là được.
Mà Hộ bộ là thuế, có liên quan đến số liệu, thu nhập bao nhiêu, chi tiêu bao nhiêu, thuế bao nhiêu, mấy thứ này thật sự phải tính ra, không biết mất bao lâu.
Không ít quan viên Hộ bộ thậm chí còn cá cược, Hứa Thanh Tiêu chỉnh lý xong những hồ sơ này mất bao lâu, trước mắt ủng hộ cao nhất là nửa năm.
Mà đối với các bộ môn khác mà nói, như vậy cũng tốt, ít nhất Hứa Thanh Tiêu cuối cùng cũng có thể yên tĩnh hơn nửa năm.
Nhưng mà đối với Hứa Thanh Tiêu mà nói, hơn trăm cái rương không tính là gì, ngược lại càng nhiều càng tốt, hắn muốn xem từng khoản một, điều tra từng khoản một, như vậy mới có thể càng thêm hiểu rõ tình hình của Hộ bộ, tình hình của Đại Ngụy.
Hơn trăm cái rương, sáu ngàn hồ sơ, Hứa Thanh Tiêu không dám xem quá nhanh, cần phải nghiêm túc xem, hơn nữa dùng biểu mẫu thống kê.
Thời gian ít nhất mười lăm ngày cũng coi như không tệ.
Và như thế, ngày hôm sau.
Một đám quỷ nhỏ xuất hiện ở trong học đường, Hứa Thanh Tiêu không thèm để ý, trực tiếp để đám quỷ nhỏ này đi cày ruộng trước.
Đúng vậy, là đi cày ruộng.
Hứa Thanh Tiêu lười dạy bọn họ học chữ, học đường có một mảnh đất dùng để trồng hoa cỏ, cũng gần bằng một mẫu đất lớn, vừa đủ để cho đám quỷ nhỏ này cày ruộng.
Ý tứ cũng rất đơn giản, để cho bọn họ chịu khổ trước, sau đó mới từ từ dạy, khi nào làm tốt việc cày ruộng, khi đó mới dạy những điều chân chính.
Có điều cả một đám quỷ nhỏ này chơi rất vui vẻ, lăn lộn trong bùn đất, cũng không thấy phản cảm gì.
Mà trong phòng, Hứa Thanh Tiêu ngày đêm đọc sách.
Mười lăm ngày sau.
Sáu ngàn hồ sơ, Hứa Thanh Tiêu đã đọc xong toàn bộ, hơn nữa còn liệt kê tất cả số liệu tổng hợp, thậm chí còn vẽ một bản đồ xu hướng tương lai.
Mà khi Hứa Thanh Tiêu đọc xong sáu ngàn hồ sơ này, cuối cùng cũng hiểu được tiền của quốc khố Đại Ngụy đã đi đâu.
Bốn phần là thu nhập của quan viên, quan viên tầng dưới cùng cực kỳ khổng lồ, cho dù một người một tháng một lượng bạc, một năm cũng là mười hai lượng, quan viên Đại Ngụy trước mắt có ba trăm bảy mươi vạn người, thời kỳ đỉnh phong cao tới hơn bảy trăm vạn.
Cho nên mỗi năm thu nhập vừa lên, đầu tiên có bốn phần là phải xuất ra để phát cho các quan viên.
Ba phần là quân hưởng, thời điểm không có chiến tranh, quân hưởng cũng không nhiều lắm, dù sao bổng lộc của quân binh cũng không nhiều lắm, chủ yếu vẫn là ở chỗ ăn ở và các loại chi phí lớn.
Nhưng một khi có đánh trận, một triệu lượng bạc cũng không đủ dùng nửa năm, chỉ riêng lương hưu ngươi cũng không biết tiêu như thế nào.
Một nửa còn lại, được sử dụng để cứu trợ thiên tai và các loại chi phí.
Một nửa cuối cùng, một phần trong đó là chi phí tạp sự, bảo trì quốc gia, ví dụ như một huyện nha nào đó cần tu bổ, ví dụ như quan viên muốn đi công vụ, bao gồm một ít ngoại sứ tới, ngươi phải ban thưởng chứ? Có người đã làm một điều gì đó tốt, cần phải được ban thưởng chứ?
Và một nửa, được sử dụng để phát triển đất nước.
Đây là chi phí hiện tại của Đại Ngụy.
Quả thực là... nghèo đến rớt mồng tơi.
Một nửa quốc khố được sử dụng để phát triển đất nước? Đất nước này có thịnh vượng không?
Và điều đáng sợ nhất là gì?
Là Hứa Thanh Tiêu sau khi đọc xong nhiều hồ sơ này, rút ra một kết luận.
Số tiền này một khoản cũng không thể tiết kiệm được, thu nhập của quan viên không thể giảm nữa, quân hưởng có thể động vào một chút, nhưng mình không dám động, điều này liên quan đến lợi ích trên dưới của quan võ.