Chương 390: Lập Ngôn (2)
“Yên lặng!”
Hứa Thanh Tiêu gõ mộc kinh đường một cái, vô cùng lạnh lùng nhìn về phía đám phiên thương.
Chung quanh bỗng trở nên yên tĩnh, cũng không dám tiếp tục nói gì thêm.
Lúc này, Hứa Thanh Tiêu mới tiếp túc cất lời.
“Các ngươi ở Đại Ngụy, làm nhiều điều ác, dựa theo phong cách làm việc của bổn quan, hôm nay các ngươi nhất định phải đầu khỏi xác.”
“Nhưng niệm tình, trên đời này phải lấy đức trị dân, hơn nữa cũng có thể các ngươi bị người khác xúi giục, bản quan cũng không phải không thể tha cho các ngươi tội chết.”
“Có điều, để tránh việc một lần sẽ có lần thứ hai, bản quan lập ra ba quy tắc, nếu các ngươi đồng ý, tội chết ngày hôm nay của các ngươi xem như miễn, còn nếu không đồng ý, vậy thì các ngươi có thể xuống đoàn tụ với bọn chúng dưới Hoàng Tuyền.”
Hứa Thanh Tiêu lên tiếng, giết tới mức này là đủ rồi, gần bốn trăm mạng người, thế này đã đủ để lập uy, thế này xem như giết đến phát điên rồi.
Nếu như còn tiếp tục giết thêm nữa, chắc là bệ hạ thật sự sẽ ra mặt ngăn cản, cho nên lúc cần phải dừng lại thì nên dừng lại.
Tuy nhiên những lời này vừa nói ra, khiến Trấn Tây vương cạn lời luôn.
Trên đời phải lấy đức trị dân? Trị cái thằng cha ngươi, giết mấy trăm người còn dám thốt lên lời này?
Đúng là lấy đức trị dân mà.
“Đại nhân, chúng tiểu nhân tình nguyện, chúng tiểu nhân tình nguyện.”
“Đại nhân, chúng tiểu nhân đồng ý, chúng tiểu nhân đồng ý tất, chỉ cần ngài tha cho chúng tiểu nhân một mạng, chúng tiểu nhân cái gì cũng nghe theo hết.”
“Đúng vậy, đúng vậy, đại nhân, chúng tiểu nhân nghe theo ngài.”
Nghe thấy lời này của Hứa Thanh Tiêu, đám phiên thương đều đồng thanh trả lời, bọn họ chắc chắn đồng ý rồi.
Thế này rồi còn không chịu nghe? Đầu óc mấy người không có vấn đề gì đấy chứ?
Một đao này của Hứa Thanh Tiêu quả thật quả tàn nhẫn, giết gần bốn trăm đại thương nhân, bây giờ bọn chúng nào dám trả giá gì với Hứa Thanh Tiêu nữa? Nói một câu khó nghe chút, giờ Hứa Thanh Tiêu có phạt bọn họ toàn bộ gia sản, bọn họ cũng chỉ có thể ngầm ngùi giao ra để sống thôi.
Bọn họ chấp nhận hết.
“Đừng có vội vậy, nghe xong quy định đã rồi nói tiếp.”
Hứa Thanh Tiêu mở lời, khiến đám người kia yên lặng, sau đó mới tiếp tục nói tiếp.
“Thứ nhất, từ nay về sau, không được phép mua bán lừa đảo nữa, cưỡng mua cưỡng bán, bắt buộc phải tuân theo pháp luật của Đại Ngụy, nếu dám phạm lỗi, tội nặng thêm một bậc, nhẹ thì tịch biên, nặng thì chém đầu.”
Hứa Thanh Tiêu nói ra quy định đầu tiên.
Đám phiên thương bên dưới liên tục gật đầu, bọn họ không có bất cứ dị nghị gì với điều kiện này.
Mà bách tính xung quanh cũng gật đầu theo.
“Thứ hai, từ nay về sau, các ngươi buôn bán ở đây, cũng phải nộp ra bốn phần lợi nhuận, đồng thời để phạt các ngươi, cần nộp thêm ba năm thu nhập, có điều xem xét tình hình hiện tại của các ngươi, chỉ cần nộp thêm ba phần lợi nhuận là được, thế nào?”
Hứa Thanh Tiêu nêu ra điều kiện thứ hai.
“Chúng tiểu nhân đồng ý, chúng tiểu nhân nguyện ý.”
“Đại nhân nói gì chúng tiểu nhân nghe nấy.”
“Đồng ý, đồng ý.”
Đám phiên thương này đều bị doạ dại hết người rồi, đừng nói bốn phần, mười phần cũng được, cứ giữ được cái mạng trước đã rồi tính tiếp.
Có điều, đến đoạn này Trấn Tây vương không thể ngồi yên được nữa.
Còn phải nộp thêm ba phần? Hơn nữa còn phải nộp tới tận ba năm? Thế này không phải đem toàn bộ số tiền có thể kiếm được trong một năm tới dâng lên cho Hứa Thanh Tiêu sao?
Cái này còn ổn, chẳng qua chỉ là một khoản nộp phạt thôi, cùng lắm cứ xem như không thu được tiền của một năm đi, nhưng Hứa Thanh Tiêu còn muốn thu thuế bốn phần!
Bốn phần lận đó! Như vậy có nghĩa là gì?
Những thương nhân bình thường ở Đại Ngụy cũng chỉ phải nộp thuế nhiều nhất khoảng hai phần rưỡi, vậy mà giờ lại trực tiếp thu tới bốn phần, vậy chẳng phải lợi thế của đám phiên thương này coi như mất luôn sao.
Nếu như thế, bọn chúng lấy đâu ra ngân lượng để giao cho bọn hắn nữa đây?
Thế này đã không còn là đụng chạm tới lợi ích của bọn hắn nữa, mà là trực tiếp khiến bọn hắn đi đời nhà ma luôn rồi.
Cho nên điều này tuyệt đối không được.
“Hứa Thanh Tiêu.”
“Thuế của phiên thương, là chỉ ý của tiên đế, để thể hiện quốc uy của Đại Ngụy ta, nếu như để đám thương nhân này nộp thuế rồi, há chẳng phải biến Đại Ngụy ta nói lời không giữ lấy lời sao? Dị tộc trong thiên hạ sẽ cười chê Đại Ngụy ta thế nào đây? Điều này tuyệt đối không thể được!”
Trấn Tây vương lên tiếng ngay, bác bỏ điểm này của Hứa Thanh Tiêu.
Mấy tên phiên thương này bị doạ khờ hết rồi, nhưng y vẫn chưa ngốc, nếu như để quy tắc này được lập ra, đám phiên vương bọn hắn sẽ thiệt hại vài trăm vạn đến vài ngàn vạn lượng hoàng kim.
Càng về lâu về dài, sẽ càng thiệt hại to lớn hơn.
Điều này tuyệt đối không được!
“Vương gia!”
“Bản quan hỏi vương gia một câu cuối cùng, hôm nay là bản quan thẩm án, hay là vương gia thẩm án?”
Hứa Thanh Tiêu nhìn thẳng về phía Trấn Tây vương, ngữ khí lạnh lùng nói.
“Hứa Thanh Tiêu, ngươi đừng quá đáng quá, chuyện này ảnh hưởng tới quốc uy của Đại Ngụy.”
“Vừa nãy ngươi giết người lập uy, bản vương có thể ngồi yên, nhưng tất cả hành động của ngươi bây giờ chính là đang làm nhục Đại Ngụy ta, đường đường vương triều Đại Ngụy, lại nói một đàng làm một nẻo, không có chữ tín quốc uy, sau này còn ai dám quy thuận Đại Ngụy ta nữa?”
Trấn Tây vương không quan tâm Hứa Thanh Tiêu thế này thế kia, nhưng riêng chuyện này y nhất định dùng toàn lực tranh đấu.
“Liệt tổ tiên đế miễn trừ thuế má cho phiên thương, là ân huệ của đế vương, là sự hào phóng của một quốc gia, hy vọng bọn họ hiểu được mà biết ơn.”
“Mà đám phiên thương này, ở Đại Ngụy làm xằng làm bậy, lừa gạt người dân, nếu như tiên đế còn sống, nhìn thấy những chuyện thế này, liệu có chạnh lòng không đây?”
Hứa Thanh Tiêu lạnh lùng nói.
“Nói tóm lại, không thể như vậy được, phải để bệ hạ triều đường quyết định, lời của ngươi nói không có tác dụng gì cả!”
Trấn Tây vương căn bản không hiểu được Hứa Thanh Tiêu, nhưng cứ liều không để Hứa Thanh Tiêu đề ra quy tắc này.
“Được! Vương gia nói đúng lắm.”
“Người đâu, truyền toàn bộ quan sai của Hình bộ, toàn bộ quan sai Binh bộ, Kỳ Lân quân, ba vạn tinh binh của Thần Cơ doanh, nhập kinh áp giải phiên thương.”
“Tất cả phiên thương, bắt toàn bộ lại, đem đến trước mặt Trấn Tây vương, chém đầu hết!”
“Chư vị, bản quan vốn muốn chừa cho các vị một con đường lui, là Trấn Tây vương không chịu cho các người đi con đường này, chuyện này các người đừng có trách bổn quan đó.”
Hứa Thanh Tiêu trực tiếp hạ lệnh.
Ngăn cản ta phải không? Chơi luôn, đem giết sách đám phiên thương này luôn.
Liệu trong đó có người vô tội bị liên luỵ không?
Chắc chắn có rồi.
Nhưng thế thì đã sao? Muốn trách phải trách Trấn Tây vương ở đây làm loạn, đừng có trách hắn chi.