Chương 389: Lập Ngôn (1)
Quyền quý trong kinh thành, đều cực kì thích thứ đồ này, mà một số huyết ngọc rẻ hơn chút, bách tính cũng có thể mua được, hiệu quả không bằng với thượng đẳng, nhưng cũng có chút ích lợi, ít nhất có thể gia tăng một chút khí huyết, cũng không đến nỗi hở tí là bị bệnh.
Những thứ khác giá cả cũng không tới nỗi đắt, theo giá thường thấy, ba bốn chục lượng bạc là có thể mua được, mà tiền nhập hàng của đám phiên thương này cũng không đắt, mười lượng bạc, cộng thêm phí vận chuyển hàng hải, không tới hai mươi lượng bạclà cùng.
Bán một cái ba bốn chục lượng bạc, thu lời được một nửa hoặc thậm chí là gấp đôi số vốn, thực sự rất có khả năng.
Mới đầu đám phiên thương này quả thực đều buôn bán như vậy, mọi người thu lời khá ổn, sau này thì sao, bởi vì có người vì tham lam lợi nhuận, dưới tình hình không cách nào giảm giá xuống được, thế là đem ngọc thứ đẳng hoặc là ngọc giả để bán cho người khác.
Thêm một khoảng thời gian nữa, bèn biến thành cưỡng ép mua bán, dù sao thì bách tính cũng đâu phải đồ ngốc, đồ giả đâu có điên đâu mà mua.
Mà đám thương nhân lừa người kia kiếm được không ít, thế là mấy tên thương nhân không lừa đảo lại không mấy dễ chịu gì, nói cho cùng dù hàng thật có rẻ bao nhiêu đi nữa, liệu có thể rẻ bằng đồ giả không?
Cuối cùng nhà nhà người người đều làm như vậy, trở thành điển hình cho hiện tượng “tiền xấu tạo ra hời tốt”.
Thế nên Hứa Thanh Tiêu không đồng ý việc giết đám phiên thương này có thể ảnh hưởng không tốt gì tới Đại Ngụy, thậm chí sau khi một đao này giáng xuống, đám phiên thương sẽ trở nên thành thật hơn, thị trường cũng sẽ trở nên có nguyên tắc hơn.
Đến lúc đó bách tính cũng có thể tự do mua sắm, thương nhân cũng có thể thu được lợi nhuận, nhưng mà thuế má cũng phải ngoan ngoãn mà giao nộp lên trên.
Một khi mọi chuyện trở nên như vậy, đối với Đại Ngụy mà nói là một chuyện cực kỳ tốt.
Do đó những lời Trấn Tây vương nói, Hứa Thanh Tiêu một câu cũng không nghe lọt, loại người này cho bọn hắn đi đánh người thì được, bảo bọn họ học hành về kinh tế học? Không bằng để bọn họ thành thành thật thật ngồi ở nhà ăn uống chơi bời cho xong.
Ít nhất không đem lại phiền phức gì cho Đại Ngụy.
Lúc này.
Từng cái đầu người rơi xuống đất, mỗi một cái rơi xuống, sắc mặt của Trấn Tây Vương càng khó coi thêm một phần.
Y ngồi ở đó, trong lòng lửa giận phừng phừng.
Đám phiên thương này cấu kết với bọn họ cực kì nhiều, mỗi năm cống nạp về cho bọn họ không biết bao nhiêu tiền tài ngân lượng.
Bây giờ bị giết hết rồi, ảnh hượng rất lớn rất rất lớn đối với bọn họ.
Nói nhẹ đi thì vài ngàn lượng bạc mỗi năm coi như hết rồi.
Nghiêm trọng thêm thì ảnh hưởng rất lớn đến việc trọng đại trong tương lai của bọn họ rồi đó.
Cũng chính vì điểm này, mà y mới đặc biệt tới đây một chuyến, thậm chí không ngại hiểm nguy mà tiến kinh, nhưng không ngờ tới được rằng, bản thân không có khả năng ngăn cản việc này.
Thậm chí y còn có cảm giác, Hứa Thanh Tiêu sớm đã biết bản thân y nhất định sẽ tới, thế nên mới cố ý giết hết đám phiên thương này trước mặt y.
Hận! Đáng hận! Trấn Tây vương siết chặt nắm đấm.
Nhưng rất nhanh sau đó, y thở ra một hơi thật dài.
“Hứa Thanh Tiêu! Ngươi tưởng ngươi đã nắm chắc phần thắng trong tay rồi sao? Ngươi vốn không biết bản thân đã chọc phải phiền phức gì đâu.”
Trấn Tây Vương tự độc thoại trong lòng, bây giờ y cũng chỉ có thể dùng cách này để xả nỗi giận trong lòng thôi.
“Vốn chuyện đại sự của bọn ta cần phải đợi ba năm, nhưng hiện tại người giết hết đám phiên thương này, ngươi làm thế này chính là ép bọn ta không thể không tạo phản đó.”
Trấn Tây vương cảm thán, trong mắt Trấn Tây vương, thực ra y quả thật cho rằng, ngăn cản Hứa Thanh Tiêu là vì tốt cho hắn, tốt cho Đại Ngụy.
Phiên vương ở khắp nơi đều có suy nghĩ khác từ lâu, chỉ là bọn họ cảm thấy thời cơ vẫn chưa chín muồi, ví dụ như về mặt tiền tài, cố gắng tích trữ thêm chút tiền, đợi đến khi lông cánh đủ vững trãi rồi, mới bắt đầu tạo phản cũng không muộn.
Mà phiên thương trong kinh thành, chia cho bọn chúng hai phần lợi nhuận, nếu như mất đi hai phần lợi nhuận này, kế hoạch của bọn họ nhất định phải chậm trễ mất một năm hoặc thậm chí hẳn hai năm.
Bây giờ không biết có bao nhiêu phiên vương cảm thấy bất mãn, bọn họ sợ đêm dài lắm mộng, đều sợ không thể tạo phản nhanh một chút.
Bây giờ mọi người đều nghĩ cùng lắm trong vòng ba năm ra tay, muộn nhất cũng không thể kéo dài đến năm năm, mọi người đều công nhận cách nói này, dù sao cũng đợi lâu như vậy rồi, đợi thêm ba đến năm năm nữa thì đã sao?
Vừa hay trong vòng năm ba năm này, kiếm thêm chút ngân lượng, lấy số tiền đó để bồi dưỡng quân đội, để đôi cánh của mình vững trãi thêm chút, đợi đến thời điểm phân chia Đại Ngụy, sẽ càng có nhiều sức mạnh hơn.
Nhưng không ngờ, Hứa Thanh Tiêu phá hỏng kế hoạch của bọn họ, chạm vào miếng mồi ngon mà bọn họ quan tâm nhất.
Nếu cứ vậy, bọn họ có thể không oán không giận cho được sao? Còn dám tiếp tục kéo dài nữa sao?
Chuyện này rất có thể là ngòi kích nổ, chỉ cần phát nổ sẽ dẫn đến vấn đề rất lớn.
Thế nên mối thù của ngày hôm nay, y rất tự tin, rất nhanh thôi sẽ có thể đòi lại.
Hứa Thanh Tiêu à Hứa Thanh Tiêu.
Đợi bản vương tấn công đến kinh thành, nhất định sẽ lấy đầu chó nhà ngươi đi chùi đít.
Trấn Tây vương giận dữ mắng rủa.
Mà cuối cùng, vỏn vẹn nửa canh giờ, hành hình kết thúc.
Ba trăm chín mươi lăn thi thể bị quấn trong vải trắng, cho dù đã như vậy, về mặt liên tưởng cũng cực kỳ có tính kích động.
Nhưng bách tính không hề sợ hãi, cũng không hề nao núng, chỉ có một cảm xúc khoái chí.
Một đám phiên thương đều bị chém đầu hết rồi.
Nhưng những tên thương nhân khác đều bị doạ đến mức thộn hết ra rồi, bọn họ không bằng những tên thương nhân lớn kia, cũng không thiếu chốn để đi, chỉ có thể nói ba trăm chín mươi lăm người này là đỉnh của đỉnh rồi.
“Truyền thương nhân khác.”
Hứa Thanh Tiêu lên tiếng, trong chớp mắt bốn năm trăm người bị lôi lên, trong đó có một tốp thương nhân sớm đã bị sợ đến ngất xỉu từ trước.
Sau đó lại bị quan sai hình bộ gọi dậy, tiếp tục chịu tra tấn.
“Đại nhân, chúng tiểu nhân biết sai rồi, đại nhân, chúng tiểu nhân sau này không dám tái phạm nữa.”
“Đại nhân tha mạng mà đại nhân, tiểu nhân trên có mẹ già, dưới có con thơ, cầu xin đại nhân rủ lòng thương xót tha mạng cho chúng tiểu nhân.”
“Đại nhân, tiểu nhân tình nguyện đem toàn bộ gia sản của mình để bồi thường cho bách tính, kính xin đại nhân tha cho tiểu nhân một mạng.”
Bọn họ kêu gào thảm thiết, không cần Hứa Thanh Tiêu lên tiếng, từng người từng người chủ động đem gia sản của bản thân giao ra, hi vọng Hứa Thanh Tiêu có thể tha cho bọn họ một mạng.