Chương 464: Trình Lập Đông Uy Hiếp, Nguy Cơ Dị Thuật, Phiền Toái Theo Nhau Mà Đến (1)
“Có chuyện gì cứ việc nói thẳng, Trình đại nhân, từ khi nào ngươi biến thành như thế này?”
Hứa Thanh Tiêu có hơi tức giận.
“Yêu ma giết ngươi, còn cần lý do sao? Hứa đại nhân, ngài chỉ mới nhập học bốn tháng, đã có được chỗ đứng, là chính nho Đại Ngụy.”
“Tuy rằng, mấy cảnh giới phía sau, mỗi phẩm cách nhau một tầng trời, nhưng có tệ hơn nữa thì ngài cũng có thể trở thành đại Nho, không phải sao? Nói câu không được xem là khen ngợi, ngươi trở thành thiên địa đại Nho cũng không có gì đáng kinh ngạc.”
“Ngươi nói đi, đám yêu mà này có muốn tới gây phiền phức cho ngươi không? Có muốn giết ngươi không?”
Câu nói này của Trình Lập Đông khiến cho Hứa Thanh Tiêu hiểu ra tại sao y lại có ánh nhìn này.
Đúng vậy, Nho đạo của mình thăng cấp quá nhanh, thế giới này có yêu ma tồn tại, mà Nho đạo bẩm sinh chính là khắc chế yêu ma.
Nếu vậy, yêu ma cũng sợ mình sẽ trở thành thiên địa đại Nho, thậm chí trở thành thánh nhân, dù sao thì trước đó vài ngày chính mình thỉnh được thánh ý.
Đám yêu ma này từng nếm mùi thánh nhân, cho nên khẳng định sẽ không muốn nhìn thấy mình thành thánh.
Cho dù thành thánh có khó khăn đến mấy, cũng không dám đánh cuộc, bởi vì thua cuộc, tất cả yêu ma sẽ xong đời.
“Bọn họ sợ Hạo Nhiên chính khí của ta, không dám động thủ, cho nên mời người động thủ giết ta, đúng chưa?”
Hứa Thanh Tiêu tiếp tục hỏi.
“Một nửa một nửa.”
“Tuy rằng Hứa đại nhân là lục phẩm chính nho, có điều đối với yêu ma mà nói, cũng không phải là không thể áp chế, dù sao tộc yêu ma sẽ bồi dưỡng ra những kẻ chuyên môn đi giết Nho đạo cường giả.”
“Sở dĩ chưa tới gây phiền phức cho Hứa đại nhân, là bởi vì Văn cung Đại Ngụy ngay tại kinh đô, đám yêu ma này không dám tới gần, một khi tới gần, sẽ chết không có chỗ chôn.”
“Nhưng, nếu như Hứa đại nhân bước ra khỏi kinh đô, vậy thì rất khó nói trước.”
Trình Lập Đông trả lời, kiên nhẫn giải thích cho Hứa Thanh Tiêu .
Yêu ma bình thường tất nhiên không dám tiếp cận một trăm dặm chung quanh Hứa Thanh Tiêu, nhưng một vài đại yêu đại ma thật sự không sợ một chính nho lục phẩm.
Nho đạo bẩm sinh khắc chế yêu ma, đây là sự thật. Trong tình huống bình thường có thể áp chế một phẩm, tỷ như nói yêu ma lục phẩm ở trước mặt Hứa Thanh Tiêu không bằng một con kiến.
Nhưng yêu ma ngũ phẩm, ít nhất có thể so tài với Hứa Thanh Tiêu, mà nếu là yêu ma tứ phẩm, nếu Hứa Thanh Tiêu không có thủ đoạn gì khác, thì vẫn phải chịu chết.
“Văn cung Đại Ngụy?”
Hứa Thanh Tiêu không biết Văn cung Đại Ngụy lại còn có tác dụng như thế này, thật sự khiến cho người ta phải kinh ngạc.
“Ừ, Văn cung Đại Ngụy chính là nơi cư trú của đời thánh nhân thứ năm, ẩn chứa thánh ý, trấn áp kinh đô Đại Ngụy, tất nhiên vạn tà bất xâm.”
“Hứa đại nhân, rốt cuộc ngươi có phải nho sinh không đấy?”
“Sao Trình mỗ có cảm giác, Hứa đại nhân chẳng biết gì về Nho đạo?”
Lần này Trình Lập Đông thật sự cảm thấy hơi thắc mắc, theo lý thuyết Hứa Thanh Tiêu là nho sinh, mấy thứ này Hứa Thanh Tiêu hẳn là phải biết chứ?
Sao mà lại giống như, chẳng biết gì cả?
Rốt cuộc ngươi là nho sinh, hay ta là nho sinh đây?
“Ờ...”
Bị Trình Lập Đông dò hỏi, Hứa Thanh Tiêu bỗng nhiên không biết nên trả lời như thế nào.
Vấn đề này, thật sự hơi khó giải quyết.
Nói tới nói lui vẫn phải trách đám người Văn cung Đại Ngụy kia, vô duyên vô cớ trêu chọc mình, vốn dĩ dựa theo tiết tấu bình thường, chính mình đúng đầu thi phủ, lẽ ra nên thuận lợi gia nhập Văn cung Đại Ngụy.
Rồi chọn một thư viện tĩnh tu, cứ như vậy, là có thể giải quyết rất nhiều chuyện.
Nhưng vấn đề là đắc tội Văn cung Đại Ngụy, bên cạnh cũng không mấy người đọc sách, về phần tin tức tư liệu học tập, tất cả đều là Hứa Thanh Tiêu tự mình học lấy.
Việc này có hơi phiền.
“Trình đại nhân, còn chuyện gì không?”
Hứa Thanh Tiêu mở miệng, hắn trực tiếp hỏi.
Hắn đã biết hai việc rồi, nếu như không còn chuyện gì khác, vậy thì không tiễn.
“Hứa đại nhân, Trình mỗ mang theo ý tốt tới đây, Trình mỗ có chuyện gì, tin rằng Hứa đại nhân hẳn là phải biết rồi chứ?”
Trình Lập Đông mở miệng, y nói nhiều lời như vậy, xét đến cùng vẫn là một việc.
Di bảo của Võ Đế.
Nhất là hiện tại, y càng cần có di bảo của Võ Đế, y vẫn muốn hợp tác với Hứa Thanh Tiêu.
Chỉ cần Hứa Thanh Tiêu đồng ý, y có thể liên thủ cùng Hứa Thanh Tiêu.
“Ta không muốn dính vào, hẳn là ngươi biết hiện giờ ta có thân phận gì.”
Hứa Thanh Tiêu không trực tiếp cự tuyệt, mà là nói rõ vấn đề.
Di bảo của Võ Đế đã bị mình lấy đi rồi, cho dù nói cho y biết thì có lợi ích gì? Giỏ tre múc nước công dã tràng? Tên này sẽ càng cảm thấy mình có vấn đề.
“Hứa đại nhân, ta biết hiện tại thân phận của ngài không tiện đi làm một số việc.”
“Nhưng ta có thể đi làm!”
“Hứa đại nhân, Trình mỗ nguyện ý trở thành thanh đao trong tay Hứa đại nhân, một thanh đao bí mật. Với lại Hứa đại nhân, yêu ma đã treo thưởng, muốn tới giết ngươi.”
“Nếu ta nhận được thứ đồ mà ta muốn có, chăm học võ đạo, thực lực sẽ gia tăng đáng kể, đến lúc đó nếu có ai dám động ngươi, Trình mỗ là người đầu tiên không cho phép.”
“Hứa đại nhân, ta biết hiện giờ ngươi ở trong hoàng thành, được bệ hạ coi trọng, lại được lục bộ thiên vị, thậm chí rất nhiều quốc công liệt hầu cũng giành cho ngươi hảo cảm gấp bội.”
“Nhưng Trình mỗ làm quan nhiều năm, cũng biết một vài đạo lý, nếu có lợi ích, Hứa đại nhân tự nhiên kê cao gối mà ngủ, nhưng nếu như không có lợi ích, bọn họ cũng sẽ không thiệt tình trợ giúp Hứa đại nhân.”
“Hứa đại nhân, ngươi cần phải suy nghĩ kỹ.”
Giọng của Trình Lập Đông không lớn, nhưng những gì y nói ra là lời từ tận đáy lòng, đương nhiên chỉ là tạm thời từ tận đáy lòng thôi.
Đứng trước lợi ích, y có thể trở thành bằng hữu của Hứa Thanh Tiêu, có thể trợ giúp Hứa Thanh Tiêu vô điều kiện, nhưng tiền đề là Hứa Thanh Tiêu cũng phải trợ giúp y vô điều kiện.
Nhưng nếu một ngày kia, bản thân thực sự nắm quyền và trở nên mạnh mẽ rồi thì không cần Hứa Thanh Tiêu nữa.
Đương nhiên cũng không nhất định phải diệt trừ, tốt nhất kết quả chính là, coi như người lạ thôi.
Nghe những lời này của Trình Lập Đông, Hứa Thanh Tiêu tỏ vẻ bình tĩnh, từ lâu hắn đã biết Trình Lập Đông là loại người gì.
Đây là một tên cố chấp không hơn không kém, người này có dã tâm, hơn nữa có dã tâm cực lớn.
Người như vậy, thật sự là một con dao hai lưỡi, dùng tốt thì có thể giúp chính mình giải quyết rất nhiều chuyện, nhưng nếu dùng không tốt thì không chỉ đơn giản là làm chính mình bị thương.
Có khả năng phải trả giá bằng chính mạng sống.
Thấy Hứa Thanh Tiêu không nói lời nào, Trình Lập Đông lại mở miệng.
“Hứa đại nhân, ta tin rằng ngươi hiểu rõ tình thế hiện tại của bản thân. Văn cung Đại Ngụy, Hoài Ninh Thân Vương, phiên vương các nơi, còn có phiên thương dị tộc, yêu ma trong thiên hạ, có tên nào không tiếng tăm lừng lẫy? Có tên nào không uy dũng, hung ác?”