Chương 465: Trình Lập Đông Uy Hiếp, Nguy Cơ Dị Thuật, Phiền Toái Theo Nhau Mà Đến (2)
“Mà Trình mỗ, đối với ngươi mà nói, chính là một thanh bảo kiếm sắc bén vô cùng, đối nội, Hoài Ninh Vương không bao giờ dám thật sự động thủ, hắn chỉ biết phái người tới gây phiền phức cho ngươi, mà ta thì có thể giúp ngươi giải quyết phiền toái này.”
“Về phần phiên vương các nơi, dù có hăm he hung hăng hơn thì bọn họ cũng sẽ dễ dàng trở mặt, nhưng Hứa đại nhân không thể bảo đảm bọn họ sẽ không xúc động, có Trình mỗ ở đây, ngươi không phải sợ sệt.”
“Còn yêu ma trong thiên hạ, nếu Trình mỗ có được thứ mình muốn, Hứa đại nhân chắc hẳn sẽ không rời khỏi kinh đô trong vòng hai ba năm tới, bệ hạ cũng sẽ không để Hứa đại nhân mạo hiểm rời đi, chờ hai ba năm sau, Trình mỗ có tự tin sẽ bước vào vương cảnh.”
“Đến lúc đó ngươi và ta văn võ phối hợp, trừ phi là tuyệt thế đại yêu ma, nếu không tất cả đều là oan hồn dưới đao.”
“Cuối cùng là Văn cung Đại Ngụy, một đám tú tài hủ lậu, nếu Hứa đại nhân nguyện ý, Trình mỗ dám giết nho.”
“Hứa đại nhân, Trình mỗ đã nói đến nước này, hẳn là ngươi hiểu chứ?”
Trình Lập Đông đã nói đến nước này, đã là cực kỳ hèn mọn rồi, y vẫn tỏ ý tốt với Hứa Thanh Tiêu, thậm chí những lời đại nghịch bất đạo như thế, y cũng dám nói.
Giết nho.
Việc này không phải trò đùa.
“Trình đại nhân uống say rồi.”
Hứa Thanh Tiêu mở miệng, hắn một câu, xem như câu trả lời.
Trong phút chốc, Trình Lập Đông ánh mắt sa sầm.
Mình đã năm lần bảy lượt tới tìm Hứa Thanh Tiêu, lúc trước khi Hứa Thanh Tiêu thân phận hèn mọn, y cũng khách khí, mà hiện tại Hứa Thanh Tiêu thân ở địa vị cao, y cũng hạ mình rồi.
Cực kỳ hèn mọn.
Chính là vì cái gì?
Chính là vì hợp tác.
Nhưng không ngờ là Hứa Thanh Tiêu không cho mình một cơ hội nào, một cơ hội cũng không.
Thở ra một hơi thật dài.
Giọng của Trình Lập Đông lại lần nữa vang lên.
“Hứa đại nhân, sự kiên nhẫn của mỗi người đều có giới hạn.”
“Sự kiên nhẫn của ta cũng có giới hạn.”
“Chẳng lẽ, ngươi thật sự không sợ chết sao?”
“Đã quên nói với Hứa đại nhân, mấy ngày nay ta đều ở dưới trướng Nghiêm nho, nhưng mà ngươi yên tâm, ta không có nói ra chuyện của ngươi.”
Lúc Trình Lập Đông nói tới đây, ánh mắt dần dần lạnh đi, đồng thời giọng điệu cũng trở nên uy hiếp.
Tất nhiên sợ chết mà y nói, không phải là y muốn ra tay, mà là y sẽ nói ra việc tu luyện dị thuật, đi làm nhân chứng, để đe dọa chính mình.
“Thì ra là đi theo Nghiêm nho, hèn chi, vì sao ngươi đột nhiên xuất hiện, vì sao muốn thương lượng với ta.”
“Trình đại nhân, nếu như không có chuyện khác, Hứa mỗ không tiễn.”
Hứa Thanh Tiêu mở miệng, hắn không thể hợp tác với Trình Lập Đông.
Tuy rằng lời hắn nói quả thực khiến cho người ta động lòng, nhưng Hứa Thanh Tiêu hiểu rõ, kẻ trước mặt là một con sói đói, một con sói không thể thuần dưỡng.
Hiện tại cùng chính mình lá mặt lá trái, nhưng chỉ cần làm y mạnh lên, mình là người đầu tiên bị y xử đẹp.
Đương nhiên, không thể nói là không hề động lòng, Trình Lập Đông có dã tâm, cũng thông minh, biết làm việc, là tên tiểu nhân không hơn không kém, sử dụng loại người sẽ khá thoải mái.
Có thể giúp cho mình rất nhiều việc, nhưng không thích hợp chính là không thích hợp.
Còn về việc tố cáo mình?
Chẳng lẽ hợp tác với y rồi, y sẽ không tố cáo mình sao?
Chuyện dị thuật, trong khoảng thời gian ngắn không thể ảnh hướng đến mình. guồng nước vẫn chưa hoàn thành, cho dù bệ hạ muốn chém đầu mình, văn võ bá quan đều biết được.
Bọn họ sẽ không giết mình, ít nhất chờ sau khi mọi người đều thống nhất nhận được lợi ích rồi, mới từ từ bàn luận.
Còn nữa đi theo Nghiêm nho thì đã sao?
Nghiêm nho có chứng cứ gì để chứng minh mình đã tu luyện dị thuật?
Năm đó Trình Lập Đông không có chứng cứ, hiện tại cũng không có chứng cứ, đây là tự tin của Hứa Thanh Tiêu tự tin, không có chứng cứ nói cái gì cũng là vớ vẩn.
Nếu có chứng cứ, vậy thì lấy ra, như vậy ta cũng có thể cân nhắc kỹ càng.
Không lấy ra được chứng cứ, muốn hù ta sao?
Hứa Thanh Tiêu cũng không phải tên ngốc
“Được!”
“Hứa đại nhân, thật sự là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!”
“Trình mỗ lại muốn xem thử, Hứa đại nhân có thể kiên trì được bao lâu.”
Trình Lập Đông không còn gì để nói, Hứa Thanh Tiêu không cho đường lui như thế, hắn còn gì để nói đây?
Không hợp tác?
Vậy không hợp tác thôi, hắn cũng không tin, Hứa Thanh Tiêu thật sự có thể làm mưa làm gió?
Dị thuật là thuật bị thiên hạ nghiêm cấm, thứ này liên can quá lớn, ngẫm lại mà xem, đường đường Hộ bộ Thị lang của Đại Ngụy lại đi tu luyện dị thuật, loại chuyện này nếu bị truyền ra ngoài, Hứa Thanh Tiêu phải giải quyết như thế nào.
Mặc kệ này việc này đã không còn liên quan đến mình, bởi vì Hứa Thanh Tiêu rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt.
Trình Lập Đông rời đi.
Hứa Thanh Tiêu nói được thì làm được, không tiễn là không tiễn.
Đợi Trình Lập Đông đi rồi, Hứa Thanh Tiêu trở lại bàn trà, hắn lẳng lặng pha cho mình một ấm trà, đợi mùi hương của trà bay khắp nơi, nói một câu mệt rồi, lại quay về giường nghỉ ngơi.
Trong phòng.
Hứa Thanh Tiêu nằm, trong óc hiện lên rất nhiều thông tin.
Hắn biết Trình Lập Đông dám tố cáo mình, nhất là khi hắn biết được Trình Lập Đông làm thủ hạ cho Nghiêm nho.
Hứa Thanh Tiêu càng tin rằng bản thân tuyệt đối không thể đụng vào tên Trình Lập Đông này. Ngay cả khi đã trở mặt, ngay cả khi y đi khắp nơi phao tin minh tu luyện dị thuật, Hứa Thanh Tiêu cũng sẽ không hợp tác với hắn.
Không nói với Nghiêm nho?
Đi mà lừa đám con nít ấy, không nói với Nghiêm nho, một bộ đầu nhỏ như hắn ta, có tư cách gì để đi theo Nghiêm nho? Lại có tư cách gì thoát thai hoán cốt? Có tư cách gì nhập kinh?
Nghiêm nho thích hắn? Xem mình là đứa nhỏ ba tuổi sao?
Thậm chí ngay cả việc hôm nay Trình Lập Đông đến tìm mình, chắc hẳn cũng là do Nghiêm nho sắp xếp.
Đám nho giả Văn cung Đại Ngụy, đọc sách không đọc được, nhưng ngấm ngầm giở mưu hèn quỷ kế tuyệt đối lại là hạng nhất.
Phải biết rằng, vương triều trong thiên hạ đã thay đổi bao nhiêu lần? Nhưng văn nhân trong thiên hạ vẫn là trụ cột vững chắc, bỏ qua quan điểm tri thức là sức mạnh thì hình bóng của nho giả chưa từng biến mất trong dòng sông lịch sử.
Thậm chí chưa từng bị đàn áp, thử nhìn vào Phật môn cùng Đạo tông mà xem, có mấy lần gần như bị diệt sạch.
Thấy trên triều, Tôn Tĩnh An cũng thi thoảng lại đốp chát với mình vài câu, đó là Tôn Tĩnh An thích bị vả mặt, nhưng đại nho thật sự, đều ẩn mình trong Văn cung Đại Ngụy.
Bọn họ trông như không màng thế sự, như trên thực tế người này tinh quái và tình toán hơn người kia, chọc phải đám người, thật sự không có kết cuộc tốt.