Chương 527: Kẻ Núp Sau Màn Đáng Sợ (6)
Những lời này của Trần Chính Nho hào hùng vô cùng, ông tin Hứa Thanh Tiêu, vì lập ngôn của Hứa Thanh Tiêu là vì bách tính, ngươi như thế tuyệt đối không phản bội bách tính Đại Ngụy được.
"Đa tạ lời khen của Trần nho."
Hứa Thanh Tiêu cảm tạ, lời này hắn cũng không khiêm tốn nữa.
"Nhưng mà, Trần nho nghĩ bây giờ nên làm gì?"
Hứa Thanh Tiêu hỏi Trần Chính Nho, đã biết nhiều chuyện như vậy, cũng có thể tìm ra được biện pháp để giải quyết.
"Im lặng theo dõi diễn biến."
"Lão phu đã khỏi bẩm với bệ hạ tra rõ chuyện Tôn Tĩnh An rồi, ông ta đã lộ ra chân tướng, nếu trời xanh còn ban ơn cho Đại Ngụy, có thể cản lại kiếp nạn dài đằng đẵng này."
"Thủ Nhân, hôm nay muốn nói cho ngươi biết nhiều chuyện như vậy, là muốn trong lòng ngươi có thể phòng trước được, với cả, sau này nếu không có chuyện gì thì đến Văn cung Đại Ngụy."
"Ngươi phải đến để cảm ngộ Thánh Ý, sẽ có lợi đối với ngươi."
Trần Chính Nho chậm rãi nói cho biết việc này.
"Học sinh hiểu."
Hứa Thanh Tiêu gật đầu.
Nhưng Hứa Thanh Tiêu vẫn hơi tò mò hỏi.
"Tôn Tĩnh An thân là Đại Nho, chuyện cướp Văn cung, nếu ông ta nhúng tay vào... chẳng phải không giữ được vị trí đó nữa sao?"
Hứa Thanh Tiêu đối với việc này vẫn chưa hiểu ra làm sao.
Đó chính là Đại Nho đấy.
Làm ra cái việc này, thiên địa sẽ cho phép à?
Nhưng Trần Chính Nho lắc đầu nói:
"Thủ Nhân vẫn không hiểu Nho Đạo, thành nho giả, cần minh ý lập ngôn, thiên hạ này không có cái gì là đúng là sai hết, mọi thứ đều thuận theo phép tắc của thiên địa, tuân theo đạo của tự nhiên."
"Đến cả Văn cung Đại Ngụy cũng như vậy, Đại Nho của Chu Thánh nhất mạch, thật ra bọn họ vốn chẳng quan tâm gì đến quốc gia, bởi vì trong lòng bọn họ, Thánh Nhân là đệ nhất."
"Cho nên giống như bên Tôn nho không có chức quan gì trong triều đình, mà chúng ta lập ngôn vì dân, là dân đen muôn họ, cho nên mới có thể thành quan."
"Dùng cách khác mà nói, nếu ở trong mắt họ, không có Văn cung Đại Ngụy, chỉ có Văn cung Chu Thánh, cho nên nếu Văn cung Chu Thánh xuất hiện ở một quốc gia khác thì có thể khiến người trong thiên hạ càng thêm tín phục Chu Thánh rồi."
"Vì vậy thì bọn họ sẽ dứt áo chọn rời đi ngay."
"Bởi vì chức vị nho của họ dính đến sức mạnh tín ngưỡng, là truyền đạo Chu Thánh, minh ý lập ngôn, có thể trở thành Đại Nho là đã có quan hệ cực lớn với Chu Thánh, tương lai muốn trở thành Thiên Địa Đại Nho, thậm chí trở thành bán thánh, cũng liên quan đến trong đó, ngươi hiểu rõ chửa?"
Trần Chính Nho kiên nhẫn giải thích.
Mà Hứa Thanh Tiêu trong nháy mắt bừng tỉnh đại ngộ rồi.
Thì ra Đại Nho còn phân ra thành hai loại, một loại là dựa vào bản thân, vì bách tính thiên hạ dân đen trăm họ, hoặc thuận theo đạo tự nhiên, ứng với thiên mệnh, loại Đại Nho này được thiên địa tán thành.
Mà giống như đám người Tôn Tĩnh An có một bộ phận nguyên nhân là vì Chu Thánh, cho nên mới trở thành Đại Nho, dù sao thì đạo của Chu Thánh cũng được trời đất tán thành, bọn họ truyền bá đạo của Chu Thánh, coi như cũng thuận theo ý trời, còn về phần làm như thế nào, thì đấy là chuyện của bọn họ, đến cả trời đất cũng không can thiệp được.
Cho nên có thể suy đoán ra được trong Văn cung Đại Ngụy có hai thế lực.
Hiểu rồi.
Đây chính là hậu quả không được đi học tử tế này.
Không có việc gì thì phải vào trong Tàng Kinh Các đọc nhiều sách thôi.
"Được rồi Thủ Nhân, đã nhiều ngày rồi phải nghỉ ngơi cho khoẻ vào, e rằng không thể xử lý cho tròn Thái Bình thi hội nữa rồi, đại tài mười nước cũng không có tâm trạng để dự tiệc."
"Ngươi phải nghỉ ngơi cho thật tốt, với lại, để ý đến Hoa Tinh Vân, tên này chắc chắn không đơn giản như vẻ bề ngoài, rõ chưa?"
Trần Chính Nho dặn với thêm một câu, bảo Hứa Thanh Tiêu để ý đến Hoa Tinh Vân một chút.
"Rõ."
"Trần nho đi thong thả ạ."
Hứa Thanh Tiêu không đi tiễn, mà nhìn theo Trần Chính Nho rời đi, đợi đến khi Trần Chính Nho đi hẳn.
Giờ này phút này.
Kinh đô Đại Ngụy.
Trong Văn cung.
Một chỗ sâu trong mật thất.
Một giọng nói vô cùng thản nhiên từ tốn vang lên.
"Kế hoạch thất bại."
"Ông ta lộ mất rồi."
"Vì Chu Thánh làm nốt chuyện này đi."
Rất mau có một giọng nói trẻ tuổi vang lên đáp lại.
"Rõ."
Bầu trời phủ trong đêm đen.
Tài khí ba ngàn dặm từ phía đông ập đến chiếu rọi như ban ngày, cho nên toàn bộ kinh đô Đại Nguỵ có chút cổ quái.
Trên vòm trời từ đông sang tây ngập trong tài khí rực rỡ như mặt trời ban trưa, nhưng mà từ nam đến bắc vẫn chìm trong đêm đen đằng đẵng, quần tinh lóng lánh lại có vẻ quái dị.
Hoàng cung Đại Nguỵ.
Trong Dưỡng Tâm điện.
Nữ đế yên lặng ngồi trên ghế rồng.
Trong điện, có một bóng đen xuất hiện.
"Bẩm bệ hạ, dựa vào Hắc Vân Các âm thầm điều tra thì Văn cung Đại Nguỵ xuất hiện dị động, có hai mươi bảy vị văn nhân trước khi Thái Bình thi hội được tổ chức thường xuyên tụ tập ở trong Văn cung, đang âm mưu chuyện gì đó."
"Thọ đản năm nay của bệ hạ, có hàng loạt người không rõ thân phận ùa đến kinh đô Đại Nguỵ, trong đó cũng xuất hiện bóng dáng của Bạch Y Môn, cũng có tình báo cho biết các thám tử dị tộc đang lén giao lưu với nhau."
"Tấn, Huy, Cống, Hoài, Kinh Thương trong khoảng thời gian này nhiều lần tiếp xúc với dị quốc, nhất là Tấn, Cống, Huy Thương có giao dịch chặt chẽ với An Thốc quốc."
"Dầu, dây mây, quặng sắt là mặt hàng bán chạy nhất, căn cứ vào mật báo thì An Thốc quốc trả cho ba thương hội lớn giá cực cao, đến mức khiến ba thương hội lớn nảy lòng lưỡng lự, không muốn đắc tội với Đại Nguỵ, nhưng cũng không muốn bỏ cuộc làm ăn này."
"Mấy ngày trước, vương triều Đột Tà lại phái người đến Thất đại Môn phái dâng lên đủ loại hạ lễ để đổi lấy một vài bí pháp liên quan đến bí pháp nhất phẩm."
"Vương triều Sơ Nguyên đang tìm kiếm thủ trát của Chu Thánh, đồng thời Nhất Nguyên võ si của vương triều Sơ Nguyên rất có thể trong vòng mười năm sẽ đột phát lên đến võ giả Nhất Phẩm."
Giọng của bóng đen kia vang lên vô cùng bình tĩnh, bẩm báo lại một vài tình báo cực kỳ quan trọng.
Hắc Vân Các chính là tổ chức tình báo của Đại Nguỵ, được cài vào một vài nơi quan trọng.
Đại Nguỵ có hai tổ chức tình báo, một là Cẩm Y Thiên Vệ, phụ trách giám sát điều tra các nơi, một là Hắc Vân Các.
Cẩm Y Thiên Vệ là tổ chức tình báo nằm ở mặt nổi, Hắc Vân Các là tổ chức tình báo nằm trong bóng tối, cài rất nhiều thám tử đi nằm vùng cống hiến trực tiếp vì bệ hạ.