Chương 713: Trẫm Dùng Quốc Vận Đại Ngụy Giúp Ngươi Trở Thành Thiên Địa Đại Nho, Đại Ngụy Tuyên Chiến! (1)
Kinh đô Đại Ngụy.
Sau khi thánh chỉ của nữ đế được ban ra, Hứa Thanh Tiêu đã nhanh chóng đi khỏi học đường Thủ Nhân.
Rất nhanh sau đó Hứa Thanh Tiêu đã biết được câu trả lời của dị tộc.
Đây đúng là chuyện nằm trong dự liệu.
Đám dị tộc này muốn dùng hắn làm ngòi nổ để ép buộc Đại Ngụy xuất binh tuyên chiến.
Bởi vì bọn chúng biết được Đại Ngụy không thể nào cắt chức hắn được.
Chỉ là điều làm cho Hứa Thanh Tiêu ngạc nhiên chính là đối phương lại có thể tập hợp được một trăm hai mươi mốt quốc gia để vạch tội hắn.
Dám vạch tội hắn vậy thì đã chuẩn bị xong chuyện thoát ly rồi.
Trước đó Hứa Thanh Tiêu vẫn không dám chắc chắn đằng sau chuyện này có sự ra tay âm thầm của vương triều Đột Tà và vương triều Sơ Nguyên hay không, nhưng bây giờ Hứa Thanh Tiêu đã hoàn toàn có thể chắc chắn bọn họ đã ngầm nhúng tay vào.
Đúng là như vậy.
Bây giờ quốc lực Đại Ngụy suy bại, mấy nước phụ thuộc này hơi xem nhẹ Đại Ngụy cũng là điều hiển nhiên, nhưng xem nhẹ thì xem nhẹ chứ Đại Ngụy cũng không yếu đuối như trong tưởng tượng của bọn họ.
Dám mạo hiểm cược một ván lớn như thế thậm chí còn công khai ép buộc, dùng lý do tách khỏi Đại Ngụy để uy hiếp Nữ đế, cách làm này đúng là rất dữ dội.
Nếu như nói phía sau không có ai thì thà Hứa Thanh Tiêu tin Bồng nho là người tốt còn hơn.
Nhưng câu trả lời như vậy lại làm cho Hứa Thanh Tiêu hiểu rõ hơn một đạo lý, Trần Chính Nho đã nói đúng.
Đại Ngụy đang đứng trước một vấn đề không thể nào tránh khỏi.
Chiến hoặc là không chiến.
Vấn đề này không phải là do bất kì kẻ nào gây ra mà là do tiến trình của lịch sử mang lại.
Bảy lần Bắc phạt của Đại Ngụy đã làm cho quốc khố bị hao hụt, dẫn đến dân chúng lầm than, vậy lợi ích lớn nhất thuộc về ai?
Tất nhiên là thuộc về vương triều Đột Tà và vương triều Sơ Nguyên rồi.
Vốn dĩ có thể nói Đại Ngụy là một tồn tại vô cùng to lớn, vương triều Đột Tà và vương triều Sơ Nguyên cần phải liên thủ lại mới có thể đánh ngang tay với Đại Ngụy.
Nhưng điều đáng tiếc chính là ngay vào lúc Đại Ngụy mạnh mẽ nhất lại xuất hiện một nhóm người như bật hack vậy, Man tộc phương Bắc. Đám người này hung mãnh hiếu chiến, dường như trời sinh họ ra là để chèn ép Đại Ngụy vậy.
Từ bắc xuống nam quét ngang một đường, cướp bóc đốt giết, không việc ác nào không làm.
Đánh đến nỗi làm cho tôn nghiêm nước lớn của Đại Ngụy cũng mất luôn, đánh đến nỗi làm mất hết tất cả vinh quang của Đại Ngụy.
Sau đó Đại Ngụy nghênh đón Võ đế, Bắc phạt bảy lần, chiến công vô song, thu lại số cương thổ đã mất đi, dùng đao kiếm một lần nữa lấy lại tôn nghiêm của Đại Ngụy.
Nhưng bởi vì Võ đế quá vội vàng cho nên Bắc phạt thất bại, sau đó lại muốn cãi lại ý trời ba lần, lấy quốc vận ra cược dẫn đến Đại Ngụy lâm vào cảnh khốn đốn trước nay chưa từng có.
Cũng bởi vì vậy mà Võ đế viết chiếu kể tội, củng cố lại thái bình cho thiên hạ.
Nhưng đối với vương triều Đột Tà và vương triều Sơ Nguyên mà nói thì chuyện này vẫn còn lâu mới đủ.
Bởi vì chuyện loạn trong của Đại Ngụy vẫn chưa hoàn toàn biến mất, bọn họ hy vọng Đại Ngụy rơi vào vực sâu vạn trượng, lún sâu vào vũng bùn, vĩnh viễn không thể nào thoát khỏi được.
Chỉ là bọn họ không dám động binh bởi vì đôi bên đều kiêng kỵ đối phương, giữa bọn họ đều không muốn bản thân sẽ biến thành bọ ngựa, ai cũng hy vọng mình trở thành chim sẻ.
Cho nên bọn họ không dấy binh mà ngược lại có ý muốn phát triển mạnh quốc lực với ý đồ một ngày nào đó có thể san bằng thiên hạ, hoàn thành chuyện thống nhất xưa nay chưa từng có.
Vì vậy, đứng ở góc nhìn của vương triều Đột Tà và vương triều Sơ Nguyên.
Bọn họ không hy vọng vương triều Đại Ngụy tro tàn lại cháy một lần nữa, chỉ mong Đại Ngụy cứ chậm rãi suy tàn kéo dài đến lúc chết.
Cũng không hy vọng Man tộc phương Bắc lại khôi phục chiến lực một lần nữa, Man tộc cũng nên chết dần chết mòn như vậy.
Cứ như thế, bọn họ chỉ cần đánh bại đối phương là có thể hoàn thành đại nghiệp thống nhất trước nay chưa từng có.
Nhưng vấn đề là Đại Ngụy lại bắt đầu cháy lên từ đống tro tàn rồi, bởi vì có sự tồn tại của hắn cho nên Đại Ngụy phát triển không ngừng, ít nhất thì đã có thể thấy được hy vọng trong tương lai.
Mà điểm này lại chính điều mà hai đại vương triều kia không muốn thấy nhất.
Dù chỉ là một chút hy vọng thì bọn họ cũng không thể cho qua được, nhất định phải ra tay chèn ép, nghĩ hết mọi cách để áp chế vương triều Đại Ngụy, đả kích quốc vận của Đại Ngụy.
Cho nên chỉ cần Đại Ngụy có bất kỳ một dấu hiệu tro tàn lại cháy nào thì bọn họ cũng sẽ ra tay mà không hề do dự.
Đây chính là “nhân tố tất nhiên” của lịch sử.
Điểm này Hứa Thanh Tiêu hiểu rõ.
Không thể nói vương triều Đột Tà và vương triều Sơ Nguyên độc ác được bởi vì đứng ở góc nhìn của bọn họ thì làm như vậy không có bất kỳ vấn đề gì.
Chỉ là điều bọn họ ngàn không nên vạn không nên chính là xem hắn như ngòi nổ.
Hứa Thanh Tiêu vừa đi vừa suy tư.
Không biết từ bao giờ, Hứa Thanh Tiêu đã đi vào trong hoàng cung.
Đi đến bên ngoài Dưỡng Tâm điện.
“Hứa đại nhân, bệ hạ bảo ngài chờ bên ngoài một lát.”
Giọng của Lý Hiền vang lên, bảo Hứa Thanh Tiêu chờ ở bên ngoài.
“Được.”
Hứa Thanh Tiêu khẽ gật đầu, hắn không có lòng nào mà đi trò chuyện với Lý Hiền, hơn nữa bây giờ hắn lại đang nghĩ đến một chuyện khác.
Ước chừng khoảng một khắc đồng hồ sau.
Bóng dáng Triệu Uyển Nhi xuất hiện.
“Hứa đại nhân, bệ hạ tuyên ngài vào.”
Triệu Uyển Nhi bước ra khỏi Dưỡng Tâm điện nói như vậy với Hứa Thanh Tiêu.
“Ừ.”
Hứa Thanh Tiêu lộ ra dáng vẻ nghiêm túc hiếm thấy. Đại Ngụy xảy ra chuyện như vậy, sao hắn có thể nhẹ nhõm cho được.
Bước vào trong điện, Triệu Uyển Nhi liền đóng cửa lại ngay.
Két.
Tiếng đóng cửa cực lớn, sau một tiếng ầm, cửa Dưỡng Tâm điện bị đóng lại.
Toàn bộ đại điện không có chút cảm giác tối tăm nào, nắng vàng xuyên qua cửa sổ rọi vào trong điện.
Nữ đế cũng không ngồi trên long ỷ mà bày ra hai cái bồ đoàn, mình ngồi một cái, cái còn lại đặt cách đó khoảng hai trượng.
Hai bên trái phải có đàn hương an thần, mà trước mặt nàng lại có không ít tấu chương.
“Thần Hứa Thanh Tiêu, bái kiến bệ hạ, nguyện ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”
Nhìn thấy Nữ đế, Hứa Thanh Tiêu cúi đầu với đối phương.
“Hứa ái khanh ngồi đi.”
Nữ đế lên tiếng bảo Hứa Thanh Tiêu ngồi xuống.
“Đa tạ bệ hạ.”
Hứa Thanh Tiêu cũng không khách sáo mà trực tiếp ngồi xuống trước mặt Nữ đế.
Nhìn dung nhan của Nữ đế ở khoảng cách gần như vậy, nói không có chút cảm giác nào là chuyện không thể, chỉ là tâm tư Hứa Thanh Tiêu rất ngay thẳng, hôm nay đến đây là để giải quyết chuyện công.
“Trước tiên hãy xem mấy quyển tấu chương này đi.”