Chương 128 - Tam Linh cô nãi nãi
Nhưng chỉ thấy sức lực của hài tử kia đột nhiên khỏe đến kinh người, một quyền đập tới, một hán tử trưởng thành dáng vẻ khoảng 1m78 ở trước mặt lập tức bị đánh bò ra đất.
Không đợi những người khác tỉnh táo lại, đã thấy hài tử kia xông ra khỏi đám đông, hai người trung niên muốn ngăn cản lại bị hài tử đánh cho mỗi người một quyền ngã trên mặt đất, đau đến mức mãi không thở nổi.
“Hài tử này là một người!”
Không ngờ người đưa thư đầu tiên lại lộ nhanh như vậy, điều này khiến Triệu Khách khá bất ngờ, nhưng tầm nhìn của hắn không tiếp tục chú ý đến người đưa thư đã bị lộ này nữa.
Mà đưa mắt nhìn xung quanh, cẩn thận nhìn chằm chằm vẻ mặt của những người khác.
Lúc này, Triệu Khách đột nhiên chú ý đến trong đám người có một nữ thanh niên hơi nhếch môi, tuy nhanh chóng che giấu đi nhưng vẫn bị Triệu Khách ghi nhớ trong lòng.
“Người thứ hai!”
Sau khi nhớ kỹ vẻ mặt nữ nhân kia, Triệu Khách quay sang tiếp tục tìm kiếm.
Nhưng lúc này lại thấy hài tử kia đã lao ra khỏi đám đông, sau khi liên tục đánh mấy người bị thương như đã chịu kích thích gì đó, hét to: “Đều cút ngay cho ta! Đừng ép ta giết người.”
“Không phải hài tử này bị điên rồi chứ.”
“Có thể bị thứ gì đó câu hồn rồi.”
Thôn dân thấy thế đều thay đổi sắc mặt, không dám tùy tiện đến gần.
“Leng keng leng…”
Lúc này, không biết một tràng tiếng chuông vang lên từ đâu khiến mọi người không nhịn được ngoảnh lại, lúc đầu tiếng chuông này đặc biệt chói tai, nhưng cẩn thận nghe cũng cảm thấy khi nghe tiếng chuông này lại có một loại cảm giác khó tả.
Dựa vào tầm nhìn của Hư không nhãn, Triệu Khách nhìn theo phương hướng ánh mắt của đám đông, chỉ thấy một người trẻ tuổi đỡ một lão thái thái đi về hướng này.
Tiếng chuông vang lên từ chiếc quải trượng trên tay lão thái thái, nhìn mặt lão thái thái có lẽ đã đến độ sáu mươi, mái tóc bạc trắng được búi gọn ở sau đầu.
Điều khiến Triệu Khách khắc sâu ấn tượng là trên đầu lão thái thái có cài một cây trâm, nó xanh biếc sáng long lanh, điêu khắc một con hồ ly rất sống động, rất có hồn, dù Triệu Khách không cảm thấy hứng thú với ngọc thạch, nhưng cũng có thể nhận ra cây trâm này có giá trị không nhỏ.
Mặc dù lão thái thái được người ta đỡ nhưng tốc độ bước đi lại càng giống đang lôi kéo người trẻ tuổi bước đi, bước chân vừa vững vàng vừa nhanh chóng.
“Là Tam Linh cô nãi nãi.”
Thôn dân thấy lão thái thái lập tức tỏ ra vui mừng, ánh mắt nhìn về phía lão thái thái cũng mang theo chút nhiệt tình và kính sợ.
Mặc dù bây giờ khắp nơi đều lan truyền thuyết vô thần, nhưng vị Tam Linh cô nãi nãi là một Bồ Tát sống trong thôn.
Dù cho khắp nơi đang phá tứ cựu(1), cũng không ai dám nói vị Tam Linh cô nãi nãi này nửa câu không đúng.
(1) 破四旧 /Phá tứ cựu: theo trào lưu Cách mạng văn hóa ở Trung Quốc, cần tiêu diệt bốn điều là tư duy cũ, văn hóa cũ, thói quen cũ, phong tục cũ.
Ngay cả cán bộ trong thôn cũng mở một con mắt nhắm một con mắt.
“Linh cô nãi nãi, ngài nhanh xem có phải đứa nhỏ này trúng tà rồi không, sức lực rất lớn, không thể bắt được hắn.” Có thôn dân bước tới nói.
Lão thái thái ngẩng đầu nhìn vào hài tử kia, trên khuôn mặt già nua lộ ra vẻ khác lạ, lắc cái chuông trên tay, nói: “Linh vật nhà ai, kính mời đi ra.”
“Ra con mẹ ngươi, lão tử không đùa.”
Đôi mắt hài tử kia đỏ lên, không biết vì sao cho dù đối mặt với những hán tử trung niên bao vây hắn ta, hắn ta cũng không quan tâm.
Nhưng thấy vị cô nãi nãi này, trong lòng lại sinh ra cảm giác xấu, mắng xong một câu liền muốn bỏ đi.
“Thì ra không phải linh vật, vậy ngươi ở lại đi.” Lão thái nghe vậy, trên mặt phủ một lớp sương lạnh.
Nói xong một câu ở lại đi, cái chuông trên quải trượng lóe lên một cái phát ra từng tiếng chuông reo khiến người xung quanh nghe thấy đều cảm thấy trong lòng khó chịu, không đợi tỉnh táo lại, lão thái đã lao lên một bước, giữ chặt cổ tay hài tử.
Một cái túm chặt này như có sức lực ngàn quân đè ở trên tay, sắc mặt hài tử kia trở nên trắng bệch, vùng vẫy mấy lần cũng không thể tránh khỏi, hắn ta nghiến răng, há miệng cắn thẳng về phía cổ họng lão thái.
“Nghiệp chướng!”
Không biết từ lúc nào đồng tử của lão thái đã biến thành đồng tử dựng thẳng, lóe ra ánh sáng xanh lạnh lẽo, trên khuôn mặt lại hiện ra vẻ mặt của hồ ly, cảm giác người đứng trước mặt không phải lão thái mà càng giống hồ ly to lớn hơn.
Trong tay cầm một tấm bùa chú, bàn tay vỗ thẳng vào đầu hài tử đang lao đến, ngón tay bóp một cái: “Trấn!”
“A!”
Chỉ thấy sắc mặt hài tử trắng bệch, cả người lập tức cứng đờ, ngã thẳng tắp xuống đất như một xác chết.
“Con ơi!”
Thấy cảnh này, vị hán tử trung niên ngã trên mặt đất kia như đã lo lắng đến khó thở, há miệng phun ra một ngụm máu, cả người cũng hôn mê.
“Người đưa thư?? Không đúng, không phải người đưa thư.”
Từ đầu đến cuối, Triệu Khách dựa vào trong mắt hư không trốn trên nóc nhà nhìn rõ ràng, thủ đoạn của lão thái này cũng không giống năng lực của người đưa thư.
Càng giống với… Yêu quái hơn?