Người Vớt Xác (Dịch)

Chương 13: Ác Mộng Tuổi Thơ (2)

Tôi là nhân chứng duy nhất cho cái chết của cô ngốc, cũng trở thành bằng chứng chứng minh sự vô tội của Trần Thạch Đầu, nếu có ai nói rằng ông ta giết cô ngốc, ông ta sẽ kéo tôi đến rồi nói: “Trẻ con không nói dối, Diệp Tử đã nói, con ngốc đó tự mình rơi xuống sông.”

Kỳ thực mấy ngày đó vì nhìn thấy một người bị rơi xuống sông chết đuối khiến tôi rất sợ hãi, chỉ muốn ngủ vùi trong lòng mẹ, nhưng sau sự việc đó, gần như mỗi ngày tôi đều mơ thấy ác mộng, bây giờ lớn rồi nên đỡ hơn một chút, còn lúc nhỏ vì chuyện này mà tôi suýt phát điên.

Đó là chuyện sau khi cô ngốc chết, sau khi cô ngốc chết thi thể đã được vớt lên, nhà Trần Thạch Đầu nghèo đến mức không đủ tiền mua quan tài, vì vậy ông ta đã tìm một cái chăn rách quấn cô ngốc lại rồi đem chôn, nơi chôn chính là ở bên cạnh mộ của Trần Lão Căn, đây chính là bằng chứng có sức thuyết phục nhất mà dân thôn cho rằng ông ta đã giết cô ngốc, nhưng Trần Thạch Đầu đã giải thích rằng họ là người một nhà dĩ nhiên phải được chôn cất cùng chỗ, đương nhiên, lời đó chỉ nói cho người ngoài nghe.

Việc sau khi Trần Lão Căn chết báo mộng cho Trần Thạch Đầu là do ông ta tự nói ra, không ai nhìn thấy cả, nhưng những chuyện kỳ quái xảy ra sau khi cô ngốc chết tất cả mọi người trong thôn đều nhìn thấy. Sáng sớm sau thất đầu của cô gái ngốc, cô ta toàn thân trần truồng nằm trước cửa nhà Trần Thạch Đầu. Người dân trong thôn đều nhìn thấy, nói với Trần Thạch Đầu: “Thạch Đầu ơi Thạch Đầu, cô ngốc đó tìm ông báo thù đòi mạng đấy, mặc dù khi sống cô ấy là một người ngốc, nhưng đã sinh cho anh em nhà ông ba thằng con trai, vậy mà ông còn giết cô ấy, cô ấy quay lại là để báo thù đấy!”

Mặc dù Trần Thạch Đầu rất sợ hãi, nhưng ông ta vẫn khăng khăng nói không giết cô ngốc. Ông ta tự mình đem cô ngốc đi chôn lại. Ai mà ngờ chuyện này vẫn chưa kết thúc, sáng sớm sau ngày thứ hai sau thất đầu, cô ngốc vẫn nằm yên bất động trước cửa nhà ông ta y như cũ, sau khi Trần Thạch Đầu nhìn thấy đã hét lớn suốt dọc đường: “Con mẹ nó mười tám đời tổ tông nhà mày, Trần Thạch Đầu tao đã nói không giết con ngốc kia, nếu ai có ý kiến thì đối chất trực tiếp với tao, đừng có ở sau lưng giả thần lộng quỷ hù dọa ông đây, ông đây không sợ đâu?!”

Lúc này Trần Thạch Đầu giống như một con chó điên vậy, mọi người đều không đụng đến ông ta, nhưng đều bàn tán sau lưng, nói ai rảnh rỗi không có chuyện làm đi đào thi thể cô ngốc lên để dọa lão chứ? Nếu không phải hắn giết cô ngốc, thì sao cô ta chết rồi còn không bỏ qua cho ông ta? Mọi người đều nói, tiếp tục đem chôn thi thể cũng không có tác dụng gì, cô ngốc vẫn còn tâm nguyện, tâm nguyện chưa hoàn thành nhất định sẽ không dừng lại, nếu là chuyện gì thì chắc chắn là giết người đòi mạng rồi.

Quả nhiên, sau ngày tiếp theo sau lần Trần Thạch Đầu đem thi thể cô ngốc đi chôn lần nữa, xác cô ngốc lại xuất hiện trước cửa nhà Trần Thạch Đầu, mà thi thể này đã chết hơn hai mươi ngày còn bị đào chôn mấy lần, nên sớm đã thối rữa, mà bụng còn phình rất to, hơn một nửa thôn đều chìm trong mùi hôi thối kinh tởm đó.

Dân thôn hỏi Trần Thạch Đầu sao lần này không chửi bới nữa, lúc này tâm trạng của Trần Thạch Đầu gần như sụp đổ ông ta gào khóc trong sự sợ hãi: “Không phải có người hại tôi, cả đêm qua tôi không ngủ, tận mắt nhìn thấy con ngốc đó tự mình trở về!”

Nghe Trần Thạch Đầu nói vậy, lại nhìn thấy thi thể dưới đất, người dân thôn cũng bị dọa sợ không ít, ngay lúc này thực sự không có ai muốn cái xác này trở về làm loạn, không chỉ Trần Thạch Đầu không yên, mà người dân trong thôn cũng không dám ra ngoài vào ban đêm, chính vì vậy họ đã nói với Trần Thạch Đầu: “Thạch Đầu, mặc kệ người có phải do ông giết hay không, nhưng cô ngốc quay về chắc là có điều muốn nói, hay là ông tìm một tiên sinh xem thử đi, bà Vương thôn bên xem rất chuẩn, ông tìm bà ấy xem thử đi.”

Lần này Trần Thạch Đầu cũng nghe lời, đến thôn bên gọi bà Vương qua, bà Vương đi quanh xác cô ngốc, thắp ba nén nhang, lẩm bẩm gì đó trong miệng, một lát sau bà ta nói với Trần Thạch Đầu: “Cô ngốc mệnh khổ, cả đời không ai tốt với cô ta, nhưng trước lúc chết có người vươn tay kéo cô ấy một cái, cô ấy mượn miệng tôi nói với người đó một tiếng Cảm ơn.”

Lúc đó tôi cũng đứng trong đám đông quan sát, khi bà Vương nói câu này tất cả mọi người lập tức nhìn về phía tôi, dọa tôi suýt nữa khóc lớn, đặc biệt là Trần Thạch Đầu, nghe bà Vương nói vậy, liền đi đến trước mặt tôi khấu đầu mấy cái, trong miệng không ngừng nói cảm ơn.

Bà Vương cũng không nói nhiều nữa liền rời đi, đám đông cũng giải tán, mọi người đều bàn tán nói cô ngốc vậy mà có tình có nghĩa, trước khi chết có người kéo cô ấy một cái vẫn biết quay về cảm ơn, còn con chó Trần Thạch Đầu lại quá tàn ác. Mọi người cũng nói tôi còn nhỏ đã có lòng tốt, lớn lên nhất định có phúc báo.

Khi đó trời rất nóng, buổi tối không thể ngủ trong nhà nên mỗi ngày tôi đều ra ngoài sân ngủ với ông nội cho mát, đêm đó tôi đã ngủ say đột nhiên tỉnh dậy vì có cảm giác như lửa đốt, mở mắt ra liền nhìn thấy Trần Thạch Đầu đang đốt một đống tiền giấy, tôi mở miệng hỏi: "Bác Thạch Đầu, bác đang làm gì vậy?"

Tôi quay đầu nhìn, đây không phải mộ của cô ngốc và Trần Lão Căn sao? Khi nhìn thấy tôi liền bị dọa sợ tè ra quần, thậm chí còn không khóc nổi.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất