Người Vớt Xác (Dịch)

Chương 12: Ác Mộng Tuổi Thơ (1)

Chuyện của anh tôi là tin tức lớn nhất trong mười dặm tám thôn, nhưng năm nay anh ấy không vào hang quỷ nữa, lại thêm quy tắc chỉ vớt người sống không vớt người chết kỳ lạ kia, ngoài ra số người chết đuối thực sự không nhiều nên sức nóng của chuyện này nhanh chóng lắng xuống. Không thể không nói, bởi vì của anh trai đang nổi tiếng, nên tôi cũng hưởng được chút danh tiếng, trước kia mọi người chỉ biết tôi là sinh viên đại học làm cán bộ thôn, bây giờ tôi lại có nhiều hơn một tên gọi, đó là em trai của Tôn Trọng Mưu.

Rất nhiều chuyện giống như trong hí kịch vậy, năm đó bất đắc dĩ phải đem bán anh tôi, mặc dù là bán, nhưng ý định ban đầu không phải để anh ấy chịu khổ, cũng giúp gia đình có thể nuôi tôi, nào ngờ anh ấy lại sống cơ cực nhiều năm, có lẽ chính những trải nghiệm đặc biệt đó đã tạo nên năng lực và tính cách của anh ấy.

Đôi khi tôi nghĩ, nếu như người được bán đi năm đó là tôi, vậy liệu số phận của tôi và anh trai có hoán đổi cho nhau không, tôi có trở thành một người giống như đại hiệp không?

Đáp án đương nhiên không thể biết được.

Sau lần tôi cầm mười vạn tệ của anh trai về, anh ấy lại đưa thêm năm vạn, cộng với số tiền bình thường trong nhà tiết kiệm, sau khi bàn bạc với mẹ, tôi dự định sẽ dùng số tiền đó để sửa nhà. Nào ngờ còn chưa bắt đầu sửa, trong thôn đã xảy ra chuyện.

Chuyện này liên quan đến nhà Trần Thạch Đầu, mà gia đình Trần Thạch Đầu này là người tôi không muốn tiếp xúc nhất trong thôn, chuyện này có liên quan đến một ký ức tuổi thơ của tôi.

Chuyện này kể từ thời điểm sau khi cha tôi mất được bốn năm, lúc cha tôi mất tôi vẫn còn nằm trong bụng mẹ, nên năm đó tôi mới ba tuổi.

Trần Thạch Đầu là nhà nghèo nhất trong thôn của chúng tôi, họ từ bên ngoài nhặt về một người phụ nữ ngốc, người phụ nữ này có dáng vẻ ngốc nghếch, suốt ngày chảy nước dãi trông rất khó coi, nhưng vì Trần Thạch Đầu đã hơn ba mươi vẫn chưa có vợ, nên một mặt đã nhiều năm không chạm vào phụ nữ, mặt khác là để nối dõi tông đường nên đã dùng xích sắt khóa người phụ nữ lại nhốt trong nhà xem như con dâu.

Ba mẹ của Trần Thạch Đầu đã mất sớm trong nhà thì rất nghèo lại sớm quá tuổi kết hôn, chuyện này cũng không có cách nào làm được, chỉ là ông ta còn có một người em trai tên là Trần Lão Căn nhỏ hơn ông ta hai tuổi, cũng không còn trẻ nữa, sau khi biết anh trai mình tìm được một người phụ nữ như vậy, ông ta vậy mà lại lợi dụng lúc anh trai mình ra ngoài làm việc, mò sang phòng làm nhục người phụ nữ này, dù sao cũng là một người phụ nữ ngốc không hiểu gì, chỉ cần cho cô ta một cái bánh thì muốn làm gì cũng được.

Chuyện này rất nhanh đã bị Trần Thạch Đầu biết được, hai anh em họ đánh nhau đến lưỡng bại câu thương, sau đó hai người họ thẳng thắng bàn bạc, tính theo ngày một âm lịch, ngày lẻ là của người anh, ngày chẵn là của người em. Chỉ trong vài năm, người phụ nữ ngốc đã sinh ba đứa con, đều là con trai, mặc dù không biết là của người anh hay người em, nhưng dù sao cũng coi như cùng huyết thống, hai người cũng không thèm để ý, liền gọi người anh là ba, gọi người em là "Dá"

Qua được hai năm nữa, Trần Lão Căn bị bệnh chết, theo lý mà nói đây là chuyện tốt, sau này không có ai tranh phụ nữ với Trần Thạch Đầu nữa, nào ngờ sau khi qua thất đầu của Trần Lão Căn lại có chuyện náo loạn không yên, ngày nào ông ta cũng báo mộng cho Trần Thạch Đầu nói muốn phụ nữ, nói Trần Thạch Đầu ở dương gian hưởng thụ còn mình ở dưới này cô đơn lạnh lẽo.

Ngày nào Trần Thạch Đầu cũng bị dày vò đến phờ phạc, sau đó ông ta liền nghĩ ra một cách, tìm thợ làm hình nhân giấy làm mấy người phụ nữ đốt xuống cho em trai ông ta, sau khi đốt xong thực sự yên ổn được mấy ngày, nhưng mấy ngày sau Trần Lão Căn lại tiếp tục báo mộng, nói muốn ôm phụ nữ thật, chứ dùng người giấy lừa gạt ông ta thì chuyện này sẽ không giải quyết như vậy được đâu, Trần Thạch Đầu hỏi rốt cuộc ông ta muốn gì, Trần Lão Căn không khách khí nói, anh đưa phụ nữ xuống ở cùng tôi, tôi sẽ không bao giờ làm phiền anh nữa.

Chưa được mấy ngày, sợi dây xích sắt xích người phụ nữ ngốc đột nhiên đứt ra, cô ta rơi xuống sông chết đuối, người trong thôn nói sợi xích đó là dây xích chó, to bằng cánh tay của một đứa trẻ, người phụ nữ ngốc đó chắc chắn không thể làm đứt được, đây chắc là do đúng lúc Trần Thạch Đầu đang phiền chán người phụ nữ ngốc đó và để đối phó Trần Lão Căn nên đã hại cô ta. Nhưng đó cũng chỉ là nghi ngờ, không ai tận mắt chứng kiến, Trần Thạch Đầu cũng không nhận, hơn nữa lại là một kẻ ngốc không biết từ đâu đến, chết thì là chết thôi.

Mà tôi, bất đắc dĩ trở thành người cuối cùng gặp mặt cô ngốc đó.

Hôm đó chỉ có một mình tôi ở bên bờ sông câu tôm, đột nhiên nghe thấy dưới sông có người lớn tiếng kêu oa oa tôi liền chạy qua xem, vừa nhìn liền thấy cô ngốc vùng vẫy trong nước xem chừng cô ta không chịu nổi nữa sắp chết đuối rồi, vừa hay dưới đất có một cành cây, tôi vội cầm lên đưa về phía cô ngốc để cô ta nắm lấy rồi tôi kéo lên, nhưng cô ngốc lớn như vậy, tôi chỉ mới vài tuổi sao có thể kéo nổi? Cô ta suýt chút nữa là kéo tôi xuống nước, cô ngốc ở trong nước, nhìn tôi rồi mỉm cười, sau đó buông cành cây ra từ từ chìm dần xuống. Lúc đó tôi không hiểu tại sao khi đó cô ngốc lại cười với tôi, sau này lớn lên tôi mới hiểu đó là cảm ơn, ý cười đó chính là tôi sẽ không làm liên lụy đến nhóc. Chính vì thế tôi luôn cảm thấy cô ngốc có thể không thực sự ngu ngốc.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất