Người Vớt Xác (Dịch)

Chương 20: Cô Ngốc Trở Về (1)

Sau cùng chúng tôi chỉ có thể lấp mộ Cô Ngốc lại, còn Trần Thanh Sơn thì đi tìm một pháp sư về làm pháp sự. Nói ra thật vớ vẩn, dù Cô Ngốc không được xem là vợ của Trần Thạch Đầu, nhưng dù sao cô ấy cũng là mẹ của ba anh em Đại Khuê. Bất luận mộ Cô Ngốc bị đào hay là “tự mình đào mồ sống dậy”, thì người nhà họ tốt xấu gì cũng nên tới xem qua chứ? Đằng này một người cũng chẳng thấy đến, theo lời dân thôn nói, ba anh em nhà này đang mê muội với sự dịu dàng của cô gái kia rồi, còn hận không thể chết trên giường, ai mà thèm ra xem chứ?

Chuyện của Cô Ngốc, tôi không muốn can dự quá nhiều, dù sao trải nghiệm thời thơ ấu vẫn còn đó, cho nên khi Trần Thanh Sơn và mọi người đang bận rộn, tôi đã lặng lẽ một mình trở về ủy ban thôn. Vừa đến cổng, từ xa đã trông thấy Hàn Tuyết đang một mình đứng ở cổng ủy ban đợi tôi.

Tôi cho rằng cô ấy lại muốn thúc giục tôi về chuyện của cô gái kia, nên khi vừa đến tôi nói: “Hôm nay không dạy sao? Chuyện kia vẫn chưa có tiến triển, đang chuẩn bị xử lý, cô thấy đó, lại xảy ra chuyện khác rồi.”

Hàn Tuyết ngẩng đầu nhìn tôi, khuôn mặt có chút nhợt nhạt, nói: “Có phải Cô Ngốc từ trong mộ chạy ra rồi không?”

Tôi gật đầu nói: “Cô cũng nghe nói rồi đó, nhưng rốt cuộc là từ trong mộ chạy ra hay bị đào mộ, trước mắt vẫn chưa xác định được.”

Tôi thấy sắc mặt Hàn Tuyết có chút trắng bệch, liền tiếp tục hỏi: “Cô sao thế? Không thoải mái sao? Có cần đi khám thử không?”

Không biết tại sao nhưng tôi cảm thấy hôm nay Hàn Tuyết có chút kỳ lạ, giống như bị mất hồn mất vía vậy, tôi cho rằng sức khỏe cô ấy không tốt, liền mời cô ấy vào trong uống nước, tiếp tục hỏi: “Cô đừng gắng gượng, không khỏe thì nên đi khám, mấy bệnh vặt như đau đầu cảm mạo thầy thuốc trong thôn vẫn chữa được.”

Hàn Tuyết cầm cốc, ngẩng đầu nhìn tôi, đôi mắt vốn dĩ đã to của cô ấy dưới hơi nóng giống như ánh trăng mơ màng, cô ấy nói: “Diệp Tử, chuyện của Cô Ngốc tôi đã nghe các học sinh nói qua, cho nên không có khả năng có người đào trộm mộ cô ấy, cho dù muốn báo thù ba anh em nhà kia, thì người trong thôn cũng sẽ không đào mộ Cô Ngốc lên, cho nên chắc chắn là Cô Ngốc tự mình đào mồ sống dậy, đúng không?”

Trong lòng tôi thực sự cũng đã nghĩ như vậy, nhưng tôi sợ Hàn Tuyết sẽ sợ hãi, không dám nhìn thẳng cô ấy khi nói: “Cô đừng nghĩ nhiều, đã là thời đại nào rồi, tôi vừa mới nói với trưởng thôn xong, hai người ấy à, một người là cán bộ Đảng, một người là giáo viên dạy chữ, sao lại mê tín dị đoan vậy chứ?”

Hàn Tuyết đặt ly nước xuống, sắc mặt có chút khó coi nhìn tôi, nói: “Diệp Kế Hoan, anh nói thật với tôi đi.”

Tôi nhìn cô ấy cảm thấy có chút quái lạ, hỏi: “Hôm nay cô rốt cuộc bị sao thế?”

Hàn Tuyết lại ngẩng đầu nhìn tôi, sắc mặt vẫn trông rất khó coi, nhưng dần dần trong mắt đã bao trùm một màng nước, hiển nhiên là cô ấy muốn khóc rồi, tôi vội vàng hỏi: "Cô rốt cuộc làm sao thế, nói đi!"

“Cô ngốc nhất định đã tự mình chui ra, bóng dáng đứng trước cửa sổ phòng tôi đêm qua, nhất định là cô ấy.” Hàn Tuyết thấp giọng nói.

“Vớ vẩn.” Trong lòng tôi bị chấn động một phen, nhưng vẫn nhẹ nhàng gõ đầu cô ấy.

“Tối qua tôi đã đoán là cô ấy, hôm nay mộ cô ấy lại xảy ra chuyện, càng chứng minh suy đoán của tôi là đúng, Diệp Tử, tôi không có đùa với anh, anh nhìn tôi có giống như đang nói đùa không?” Mắt Hàn Tuyết ngấn nước nhìn tôi nói, tôi biết nếu tôi lại nói bậy, cô ấy nhất định sẽ khóc mất, hơn nữa tôi cũng biết, ngày thường Hàn Tuyết rất hoạt bát, nhưng cô ấy tuyệt đối không phải dạng người đem chuyện này ra đùa.

Tôi thở dài rồi ngồi xuống nói: "Vừa rồi tôi nói như vậy là vì lo cô sẽ sợ hãi, thật sự thì tôi tin cô, nói tôi nghe xem, chuyện là như thế nào."

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất