"Trên đầu giường của tôi có treo một cái chuông gió, giữa đêm qua đột nhiên phát ra tiếng leng keng, tôi tỉnh dậy cứ nghĩ là có gió vì cửa sổ cũng không đóng, thế nhưng vào khoảng khắc tôi mở đèn, tôi liền nhìn thấy bên ngoài cửa sổ xuất hiện một khuôn mặt phụ nữ, tóc rất dài, mặt cực kỳ trắng, giống như đã ngâm trong nước rất vậy.” Hàn Tuyết vừa nói cả người vừa run rẩy, cô ấy vô thức bấu chặt cánh tay tôi đến mức đau rát.
Nghe cô ta nói vậy, da gà trên người tôi cũng nổi hết lên, tôi vỗ vai Hàn Tuyết ý bảo cô ấy bình tĩnh, tôi nói: "Sau đó thì sao?"
“Cô ta nhìn tôi cười một lát rồi đi.” Hàn Tuyết cuối cùng cũng khóc nức nở.
Câu nói này của Hàn Tuyết, phút chốc khiến tôi sởn cả da đầu, vì tôi nhớ đến chuyện ở bờ sông khi nào nhỏ, trước lúc chết Cô Ngốc đã nhìn tôi cười một cái, gương mặt mỉm cười đó khiến cả đời này tôi không thể quên được.
Tôi rút ra một điếu thuốc, khi châm lửa tay cũng có chút run, tôi nói với Hàn Tuyết: “Đừng sợ, Cô Ngốc không phải người xấu, cô ấy là một người phụ nữ đáng thương, cô ấy sẽ không hại người đâu, người có người tốt người xấu, ma cũng có ma tốt ma xấu.”
Câu nói này là để an ủi Hàn Tuyết, cũng là an ủi chính bản thân tôi.
“Nhưng sao cô ấy lại đến tìm tôi làm gì? Cô ấy trở lại cũng nên đi tìm gia đình Trần Thạch Đầu mới đúng chứ? Tôi nghĩ cả đêm, có phải là vì tôi bảo anh đi cứu cô gái kia, nên cô ấy mới đến tìm tôi không?” Hàn Tuyết nhìn tôi hỏi, khuôn mặt xinh đẹp thấm đẫm nước mắt đó, khiến tôi xót xa muốn ôm lấy cô ấy vào lòng.
“Không thể nào, Cô Ngốc chính là bị chà đạp như vậy, cô ấy sẽ không đến vì chuyện này, cũng sẽ không đe dọa cô, cũng có thể là cảm ơn sự chính nghĩa của cô, năm đó nếu trong thôn có một người có tinh thần chính nghĩa như cô, Cô Ngốc cũng sẽ không khổ sở như thế.” Tôi vỗ về Hàn Tuyết.
Tôi an ủi Hàn Tuyết rất lâu, mặc dù cô ấy rất kiên cường, nhưng với cảnh tượng cô ấy miêu tả, đổi lại là tôi tôi cũng bị dọa mất hồn, còn chưa kể cô ấy chỉ là một cô bé, sau cùng tôi đứng lên nói: "Đừng lo lắng, người trong thôn đều biết Cô Ngốc có oán khí, Ông ba và trưởng thôn đều lo sợ Cô Ngốc lần này sẽ gây chuyện phiền phức, nên trưởng thôn đã đi tìm pháp sư rồi, một khi làm phép, tất cả sẽ tiêu tán thôi."
Sau khi tôi nói xong câu đó, Hàn Tuyết vừa nãy còn sợ tới nước mắt đầy mặt đột nhiên đứng dậy nắm lấy tay tôi nói: "Đi tìm pháp sư rồi sao? Không phải là sẽ khiến Cô Ngốc hồn siêu phách tán chứ?"
“Sao vậy? Đau lòng rồi?” Tôi cười nhìn cô ấy.
“Không được, Cô Ngốc đáng thương như vậy, còn bị hồn phi phách tán, các anh có còn là người không!” Hàn Tuyết lau nước mắt, gương mặt như một con mèo nhỏ trừng mắt nhìn tôi.
“Nhưng tối qua cô ta còn dọa cô giáo Hàn Tuyết xinh đẹp đáng yêu của chúng ta mà, đáng chết!” Tôi nói.
Hàn Tuyết bấu chặt cánh tay tôi đến phát đau, cô ấy nói: “Vậy cũng không được, không cho phép các anh làm vậy với cô ấy!”
“Được được được, vậy tôi lập tức đi tìm trưởng thôn, bảo ông ta đi nói với pháp sư, chỉ cần Cô Ngốc ngoan ngoãn quay về mộ thì sẽ không trấn cô ấy, có thể buông tay ra chưa bà cô của tôi ơi?” Tôi van nài, cô bé này bấu thật sự rất đau.
Hàn Tuyết buông tay ra rồi nhìn tôi; "Cô gái kia nhất định phải nhanh chóng cứu ra, dù Cô Ngốc quay về để hù dọa tôi thì cũng phải cứu, nếu không cô ấy sẽ trở thành Cô Ngốc thứ hai! Tôi hiểu công việc trong thôn của các anh, nhưng anh phải nhớ, anh chậm trễ ngày nào, thì ngày đó cô gái ấy vẫn bị nhà Trần Thạch Đầu hành hạ, anh thử nghĩ xem, lỡ như cô gái đó là tôi thì sao?"
Tôi lại phải an ủi Hàn Tuyết một hồi lâu, Hàn Tuyết mới tiếp tục quay về trường, hôm nay cô ấy còn có tiết, nhưng vì buổi sáng cảm xúc có chút bất ổn nên để các học sinh tự học trước.