Đúng lúc này, điện thoại của tôi vang lên, là Trần Thanh Sơn gọi đến, sau khi bắt máy tôi hỏi ông ấy có chuyện gì vậy, ông ấy bảo tôi mau quay về xem náo nhiệt, tôi hỏi náo nhiệt gì, ông ấy nói đã mời cao nhân đến rồi, đang ở trước mộ Cô Ngốc lập tế đàn, sau đó sẽ làm phép.
Bởi vì đang mở loa ngoài, nên anh trai cũng nghe thấy được Trần Thanh Sơn nói gì, tôi chỉ vào điện thoại hỏi: “Chuyện này anh biết trước rồi à? Cao nhân mà anh nói có phải ông ta không?”
Anh trai quay lưng lại, thả người ngồi vào sofa, anh ấy dùng ánh mắt rất kỳ quái nhìn tôi, lắc lắc đầu nói: "Anh không biết có phải là ông ta hay không, tóm lại là đã có người quản chuyện này."
Tôi vẫn còn muốn hỏi tiếp anh trai chuyện này rốt cuộc là sao, ví dụ như năm đó bà Vương trước khi chết đã nói một câu phán nhầm án là thế nào? Nhưng anh trai không muốn nói quá nhiều, dựa theo tính cách anh ấy, chuyện mà anh trai không muốn nói, tôi rất khó có thể hỏi được, hơn nữa tôi cũng muốn quay về xem cao nhân làm phép, dẫu sao anh trai cũng vừa nói đã có cao nhân quản việc này, chắc hẳn cũng có chút bản lĩnh.
Khi tôi vừa về đến Phục Địa Câu, ở đầu thôn đã có rất nhiều người vây quanh, pháp sư đứng bên kia đang lập tế đàn, một tấm vải vàng trải lên mặt bàn, trên tấm vải đó vẽ hình âm dương thái cực, cả hai mặt của hình thái cực được viết chữ giống như là câu đối:
Vế trên: Triển Thái Cực đồ, bất ngoại cửu cung dữ bát quái.
Vế dưới: Thi đại pháp lực, năng giáo nhất hóa tam thanh.
Ở bên kia Trần Thanh Sơn và mọi người đang vô cùng tất bật, còn có một người đứng đó toàn thân mặc đạo bào đen giác đang cầm la bàn chỉ chỉ trỏ trỏ ở chỗ Cô Ngốc, tôi nhìn quanh trong đám đông, đến lúc này cả nhà Trần Thạch Đầu vẫn không một ai đến, tôi đi qua bên đó, kéo Trần Thanh Sơn ra một góc hỏi: "Trưởng thôn, bác mời đạo sĩ này đến, không phải là muốn Cô Ngốc hồn siêu phách tán đấy chứ?"
“Đã là bắt ma hàng yêu, thì chắc là vậy đấy.” Trần Thanh Sơn nói.
“Nói thế nào thì Cô Ngốc cũng rất đáng thương, nếu làm vậy cũng rất không tốt, anh xem có thể bàn bạc một chút với pháp sư không, nếu có thể siêu độ thì siêu độ, chỉ cần cô ấy không sống dậy gây phiền phức cho người khác nữa là được rồi?” Tôi nói lời này là vì lời hứa với Hàn Tuyết.
Trần Thanh Sơn liếc nhìn tôi một cái, khó hiểu hỏi: “Từ lúc này cậu lại có trái tim bồ tát vậy?”
“Anh đã quên lúc Cô Ngốc chết tôi chính là người tận mắt chứng kiến à? Tóm lại cảm thấy cô ấy cũng rất đáng thương, cho dù là tạo nghiệp cũng là gia đình Trần Thanh Sơn tạo nghiệp, dù Cô Ngốc có sống dậy làm loạn, cũng chưa từng làm gì xấu cả? Coi như là giữ thể diện cho tôi đi được không?” Tôi vừa nói vừa đưa một điếu thuốc tới.
"Tên nhóc cậu hôm nay quái gở thật đấy." Trần Thanh Sơn nhận lấy điếu thuốc, tuy ông ấy nói như vậy, nhưng cũng không nói gì thêm mà đi tìm pháp sư trao đổi. Một lúc lâu sau ông ấy quay lại nói: "Ổn rồi, pháp sư nói sẽ tiễn Cô Ngốc đi đầu thai chuyển kiếp, sẽ không đánh cô ấy hồn siêu phách tán đâu."
“Cảm ơn trưởng thôn.” Tôi cười nói.
Trần Thanh Sơn không nói gì nữa, ông ấy ngậm điếu thuốc khoanh tay nhìn pháp sư nói: "Chỉ mong pháp sư này thật sự có thể giải quyết được chuyện này, quan trọng là chuyện Cô Ngốc trở lại náo loạn lần này, cũng không phải điềm báo tốt gì, nói thật, năm đó khi tận mắt tôi chứng kiến Cô Ngốc sống dậy sau thất đầu, bây giờ lại quản chuyện nhà Trần Thạch Đầu, trong lòng tôi cũng có chút sợ hãi, nhưng mà lại không thể không quản, nhưng cô gái kia đang trong tình trạng nước sôi lửa bỏng vậy mà."
"Ay da, không phải vẫn luôn mắt nhắm mắt mở à? Hay là bởi vì cô gái bị lừa bán đó xinh đẹp?" Tôi cười cà khịa Thanh Sơn.