Người đó tìm đến chú Trụ Tử, đem vong hồn của Tú Nga đốt đèn trời. Chú Trụ Tử mặc dù không nói rõ, nhưng tôi có thể cảm nhận được việc này đã mang lại hậu quả không tốt cho chú ấy, bởi vì lúc nói đến chỗ này, mặt chú Trụ Tử đầy tự trách.
“Vốn dĩ muốn đem Tú Nga đốt đèn trời là để cứu Tú Liên, nhưng lúc dùng Tú Nga đốt đèn trời xong, Tú Liên không những không đỡ hơn mà mấy tháng sau cũng ra đi, lúc đó người đó tìm đến, quỳ xuống trước mặt chú, nói cuộc đời này đã làm sai hai chuyện, một là không cứu được cha cháu Diệp Thiên Thành, hai là hiểu lầm Tú Nga nên đã đem cô ấy đi đốt đèn trời.” Chú Trụ Tử nói.
Chú Trụ Tử nói xong, tôi vỗ vai chú ấy an ủi, tôi cũng đã hiểu vì sao chú ấy lại khăng khăng muốn kể cho tôi nghe trước chuyện này, chú ấy là muốn nói với tôi, người chú ấy không muốn nói tên nhất định không phải là người giết bố tôi.
“Cháu nói lại lời của chú với anh cháu, bây giờ cháu muốn biết chuyện chú vớt xác cho Cô Ngốc.” Tôi nói.
Chú Trụ Tử gật gật rồi tiếp tục nói.
Năm đó sau khi Cô Ngốc rơi xuống nước, bởi vì chú Trụ Tử ở sông Lạc Thủy đánh cá mưu sinh, chú ấy có thuyền, vì vậy Trần Thạch Đầu đến cầu xin chú ấy, mong chú ấy vớt giúp xác Cô Ngốc, mặc dù biết Trần Thạch Đầu không trả nổi thù lao, nhưng lúc đó con người sống gần gũi với nhau, đều là hương thân với nhau, chú Trụ Tử liền đồng ý với Trần Thạch Đầu, nhưng ngay lúc chú Trụ Tử chuẩn bị chèo thuyền đi tìm thi thể của Cô Ngốc, người đó đến tìm chú Trụ Tử, đưa cho chú Trụ Tử một lá bùa.
Người đó không nói gì khác với chú Trụ Tử, chỉ nói muốn chú ấy dán chặt lên người chú, còn nhất định phải đeo chắc. Bởi vì chú Trụ Tử rất tin tưởng người đó, vì vậy liền nghe theo lời của người đó, nhét vào trong chiếc túi sát người nhất.
Chú Trụ Tử vớt xác dùng móc câu, là loại lưỡi câu dài, kéo ở trong nước, lưỡi câu mắc vào xác chết thì có thể kéo xác chết lên, loại đó đến nay những người vớt xác vẫn còn dùng, cũng có nhiều chỗ gọi loại móc này là “móc đầu quỷ.”
Chú Trụ Tử bắt đầu từ chỗ Cô Ngốc rơi xuống nước. xuôi theo dòng nước, vớt ba ngày liền cũng không vớt được, lúc này đã đến gần mười hai hang quỷ, chú Trụ Tử lo lắng xác của Cô Ngốc xuôi theo mạch nước ngầm trôi vào mười hai hang quỷ, chú ấy chuẩn bị lần câu cuối, nếu vớt không được thì coi như xong, chú ấy không có gan đi vào mười hai hang quỷ.
Nhưng ngay lúc chú định lấy câu lên, đột nhiên phát hiện mặt nước xuất hiện thứ gì đó, dường như là người, chú ấy chèo thuyền qua, cách rất xa nhưng chú ấy vẫn nhận ra đó là xác của Cô Ngốc, mặc dù đã trương lên nhưng chú Trụ Tử vẫn nhận ra.
Chú ấy liền ném câu qua, chú Trụ Tử ném rất chuẩn, móc câu trong chốc lát liền móc vào xác của Cô Ngốc, chú ấy chèo thuyền quay quanh xác Cô Ngốc mấy vòng, xác định dây thừng đã quấn được nhưng không quá siết chặt xác của Cô Ngốc, nhưng lúc chuẩn bị kéo xác lên dưới nước đột nhiên như có thứ gì đó kéo lại, hơn nữa lực đạo rất lớn, chú Trụ Tử nắm chặt dây thừng vật lộn với lực đạo dưới nước.
Khi đó, chú ấy tưởng rằng là có cá lớn.
Trước đây người không nhiều, bắt cá càng ít, cá lớn ở sông Lạc Thủy rất nhiều, chú Trụ Tử bắt được con cá to nhất cũng hơn hai mét, rất nhiều loài cá ăn thịt thật sự sẽ tấn công con người, vì vậy phản ứng có điều kiện bình thường của chú Trụ Tử cho rằng ở dưới là một con cá ngát lớn muốn ăn xác của Cô Ngốc.
Chú không hề từ bỏ, nhưng chú ấy phát hiện sức lực của chú cản bản không bì được với thứ đang ở dưới nước, lúc giằng co chú ấy chuẩn bị giống như sắp kéo được cần câu lên, trong chốc lát cả người bị một lực đạo mạnh mẽ kéo rơi xuống dưới nước.
Đúng lúc tôi đang nghe hăng say thì chú Trụ Tử đột nhiên ngừng lại, hỏi tôi: “Còn thuốc không?”
Tôi bị dọa một cái, nhưng liền nhanh chóng châm điếu thuốc cho chú, chú ấy rít một hơi: “Sau khi rơi xuống nước, chú mới phát hiện đó không phải là cá, mà là một cỗ quan tài đá. Bên trong quan tài có một cánh tay đang chìa ra, kéo lấy Cô Ngốc, chính là hắn.
“Cánh tay? Là người?” Tôi trừng to mắt.
Chú Trụ Tử gật gật đầu rồi lại lắc lắc đầu, chú nhìn tôi nói: “Cánh tay là cánh tay người, nhưng chú không biết ở trong quan tài có phải là người không. Lúc đó chú nghĩ bản thân chết chắc rồi, nhưng lá bùa dán trên người chút đột nhiên bay ra, dính lên cánh tay đó, còn chú nhanh chớp lấy thời cơ, liền kéo xác Cô Ngốc lên thuyền, bắt đầu bán mạng bỏ chạy.”
Tôi lặng lẽ châm thêm điếu thuốc.
Nhưng lúc tôi tưởng chú Trụ Tử đã nói xong, chú lại tiếp tục nói: “Chú vừa chèo vừa quay đầu lại nhìn, chú nhìn thấy dường như ở dưới nước có một con quái thú lao về phía mười hai hang quỷ.”
“Sau đó thì sao?” Tôi nuốt ngụm nước bọt.
“Chú về đến bờ, đem xác của Cô Ngốc lên bờ, tìm người đó, người đó nói với chú đó là Thần Sông, Thần Sông của sông Thủy Lạc, người đó muốn chú giữ kín bí mật, không được nói với bất kỳ ai.” Chú Trụ Tử từ từ nói.