Tôi đi với Trần Thanh Sơn đến nhà của Trần Thạch Đầu, nhà của Trần Thạch Đầu là căn nhà đất duy nhất trong thông chúng tôi, sau hai mươi năm, đây là lần đầu tiên tôi lại đến nhà Trần Thạch Đầu, Trần Thạch Đầu nhìn thấy tôi, biểu cảm rất kỳ lạ, ông ta dường như vẫn vì việc lúc nhỏ bắt tôi đi cảm thấy áy náy, có chút ăn năn nói với tôi: “Diệp Tử đến đó sao, ngồi đi, ai, cháu xem trong nhà không có chỗ ngồi, chú đi tìm cho cháu.”
Trần Thanh Sơn không kiên nhẫn phất phất tay: “Được rồi không cần đâu, mau đem cô gái kia ra đây đi.”
“Trường thôn, không phải mấy hôm trước ông đã nhìn thấy rồi sao?” Ông ta khiếp sợ nói.
Đúng lúc này, Đại Khuê từ trong nhà đi ra, theo sau là hai anh em của hắn, Đại Khuê chỉ Trần Thanh Sơn nói: “Tôi nói ông đó Trần Thanh Sơn, rốt cuộc là ông xong chưa hả? Đã nói với ông bao nhiêu lần rồi cô gái đó không phải là bị lừa bán, đó là em gái họ hàng ở xa của tôi!”
“Đừng nói năng bậy bạ với tôi, mau gọi cô gái đó ra đây, cậu còn nhìn ông đây nữa, có tin ông đây sẽ lập tức báo cảnh sát không? Người khác đang giúp cậu, cậu còn không biết, còn nói linh tinh cái gì?” Trần Thanh Sơn mắng.
Bọn Đại Khuê không còn cách nào khác, chỉ vào Trần Thanh Sơn nói: “Lần này là lần cuối cùng, lần sau còn ai đến nhà tôi, tôi sẽ đánh gãy chân kẻ đó.”
Trần Thanh Sơn liền nổi giận, mắng: “Cậu nói ai hả? Nói thêm câu nữa xem?”
Nếu đổi lại là người khác, ba anh em nhà họ Trần không chừng sẽ phát điên lao vào động tay động chân, nhưng chính Trần Thanh Sơn đã đánh cho bọn họ một trận ra trò rồi nên Đại Khuê chỉ trừng mắt nhìn Trần Thanh Sơn, rồi vén rèm lên nói: “Vào đi.”
Tôi và Trần Thanh Sơn cùng đi vào nhà, từ đầu đến cuối tôi không hề nói câu nào, sau khi vào nhà, lần đầu tiên nhìn thấy cô gái đó tôi có thể đoán được, cô gái này nhất định là bị bắt bán đến đây, vừa nhìn liền thấy cô gái này là kiểu con gái thành phố phóng khoáng, hơn nữa ăn mặc rất thời thượng, trang điểm xinh đẹp, so với căn nhà của Trần Thạch Đầu liền hiện rõ sự không tương xứng. Cô gái như vậy, nhà ai cũng không nỡ bán đi.
Sau khi bọn tôi vào trong nhà, cô gái còn chớp đôi mắt to tròn nhìn bọn tôi, Trần Thanh Sơn hạ thấp giọng nói: “Diệp Tử, cháu nhìn xem, việc này có thể không giống như mọi người đồn thổi, cháu xem cô gái này dọn dẹp gọn gàng đâu ra đó.”
“Việc trái lẽ thường tất có uẩn khúc.” Tôi thấp giọng trả lời ông ấy.
“Cô gái, tôi đến xác nhận lần cuối cùng, bây giờ trong nhà không có ai, cô cứ nói thật cho tôi biết, chỉ cần là cô bị lừa đến đây, tôi hứa nhất định thả cô về.” Trần Thanh Sơn nói.
“Chú à, cháu đã nói rồi, cháu đến đây nghỉ ngơi.” Cô gái mỉm cười nhìn Trần Thanh Sơn.
“Nghỉ ngơi sao không thấy cô ra khỏi nhà, ngày ngày nhốt bản thân trong đây nghỉ ngơi? Có phải bọn họ không cho cô ra ngoài?” Trần Thanh Sơn chất vấn.
Cô gái đó lắc lắc đầu nói: “Chú nghĩ nhiều rồi.”
Trần Thanh Sơn nhìn cô gái đó, lại nhìn tôi, bất đắc dĩ nói: “Diệp Tử, bây giờ cháu hiểu tại sao lần trước bác công cốc đi về rồi chứ? Chúng ta có lòng muốn giúp đỡ, nhưng vấn đề là cô ấy không muốn!”
Thật ra tôi có quan sát cuộc nói chuyện giữa Trần Thanh Sơn và cô gái này từ đầu đến cuối, nên tôi cũng đang cảm thấy mơ hồ, biểu cảm của cô gái này khi nói chuyện rất tự nhiên, không hề có biểu hiện bị ép buộc, nhưng mà rõ ràng cô ấy đã bị Trần Thạch Đầu dùng dây thừng trói mang về nhà mà, ở trong cái nhà này cũng không dễ sống, nhưng tại sao lại chủ động nói dối?
Chính lúc này, cô gái đó nói với Trần Thanh Sơn: “Chú à, có thể cho cháu nói riêng mấy câu với anh chàng đẹp trai này không?”
Trần Thanh Sơn ngẩn người, nhìn tôi, tôi gật đầu với ông ấy, Trần Thanh Sơn nhỏ giọng thì thầm: “Cứu người cũng cần xem đẹp trai hay không sao?”
Đợi sau khi Trần Thanh Sơn đi ra ngoài, cô gái đó đứng dậy đi đến ngồi bên cạnh bàn, cười với tôi vẫy tay biểu thị muốn tôi đi qua, phải nói là cô gái này cười rất đẹp, nhìn thấy cô ấy cười thậm chí có cảm giác giống như đêm xuân đến vậy. Tôi đi qua, cô gái đó tiếp tục nhìn tôi cười nói: “Anh đẹp trai, mời ngồi.”
Sự điềm tĩnh và ung dung của cô gái này làm tôi có cảm giác như người bị lừa bán đến đây là tôi, còn cô ấy là đến cứu tôi mới đúng. Tôi cũng gượng cười với cô ấy rồi ngồi xuống.
Sau đó cô gái cười một cái, chìa tay ra chấm lấy nước trong chiếc cốc trên bàn, sau đó viết lên bàn hai chữ.
Tôi đột nhiên bừng tỉnh, thì ra cô gái này rất cảnh giác, nên muốn dùng cách này nói chuyện với tôi! Tôi lập tức chòm đầu qua xem, phát hiện hai chữ cô gái viết trên bàn là : Thiên nhai.
Tôi đang định mở miệng hỏi, cô gái liền ra hiệu cho tôi im lăng, tiếp tục viết lên bàn, lần này, cô ấy viết một dãy số, tập hợp là một số điện thoại di động.
Tôi liền hiểu ý của cô gái này, khoảnh khắc đó lòng tôi kích động không nói nên lời, số di động này là số điện thoại của một người trên diễn đàn Thiên Nhai đã trả lời tôi nói rằng cái chết của cha tôi là nghi thức cúng tế!