Anh trai lắc lắc đầu nói: “Anh không biết, chỉ là trực giác thôi.”
Tôi trợn mắt nhìn anh trai: “Do anh đa nghi thôi.” Nói xong tôi liền cảm thấy mình nói sai lời rồi, thật ra tôi thấy anh trai như vậy mới hợp lẽ thường, có lúc tôi làm việc gì cũng dùng tình cảm nhiều. Vì vậy tôi liền nói: “Không nói chuyện này nữa, anh, mặc dù chúng ta nhận nhau trễ, nhưng là anh em ruột, anh điều tra cái chết của bố cũng phải nói cho em biết một tiếng chứ, em mới có thể giúp anh, nếu hôm nay không phải chú Trụ Tử nói ra, anh còn định giấu em đến khi nào?”
“Anh không nói với em là vì không có ý định để em nhúng tay vào việc này.” Anh ấy nói.
“Em biết anh muốn nói gì, không để em nhúng tay là vì nguy hiểm, là vì muốn tốt cho em đúng không?” Tôi không khách khí nói.
“Biết thì tốt.” Anh ấy còn tưởng thật gật gật đầu.
Tôi hiểu tính tình của anh trai mình, thứ anh ấy đã không muốn nói, tôi có vặn hỏi thế nào cũng vô ích, tôi cũng không cố hỏi vấn đề này nữa, thật ra những việc hôm nay được biết còn nhiều hơn so với hai mươi năm qua rồi, tôi cũng cần có thời gian tiêu hóa những thứ này, tôi liền đứng dậy nói: “Anh muốn thăm dò chú Trụ Tử, em đã giúp anh thăm dò xong rồi, chú ấy không giải quyết được việc này, anh nói xem phải làm sao?”
“Thuận theo tự nhiên.” Anh Trai nhẹ nhàng nói.
“Không phải em nói gì anh đâu, nhưng mà anh thật sự không quản sao?” Tôi hỏi.
“Yên tâm đi, đối với em mà nói, thì chỉ có lợi không có hại.” Anh trai nhìn tôi nói, lúc nói câu này, ánh mắt rất kỳ lạ.
Trong phút chốc, tôi còn chưa hiểu ý của anh ấy, nhưng nghĩ lại liền hiểu, ý anh ấy chắc là chuyện của Hàn Tuyết, tôi đỏ mặt, cũng ngại tranh luận với anh ấy, chỉ đành nói thầm: “Em trai anh là loại người như vậy sao?”
Từ sau khi từ chỗ anh trai về, đến cửa ủy ban thôn, tôi liền nhìn thấy chú Trụ Tử ngồi chờ ở cửa ủy ban thôn hút thuốc, chú ấy ngồi xổm dưới đất, chân mày nhíu chặt, nhìn thấy tôi đến, chú ấy vẫy vẫy tay: “Diệp Tử cháu qua đây một lát.”
Cả ngày hôm nay tôi từ nhà anh trai đến nhà chú Trụ Tử, rồi lại đến nhà Anh Trai, rồi lại gặp chú Trụ Tử, giống như con thoi vậy, nhưng mà tôi vẫn đi qua hỏi: “Sao thế, chú nghĩ thông rồi?”
“Cô Ngốc trở về có liên quan đến cô gái mà Trần Thạch Đầu mua về, Diệp Tử, chú chỉ có thể nói với con nhiêu đó thôi.” Chú ấy chỉ nói có một câu đó, nói xong liền quay đầu đi mất, lúc đi còn nhìn trước ngó sau như sợ có người nhìn thấy.
Sau khi tôi về đến ủy ban thôn, càng nghĩ tôi càng thấy việc này thật mơ hồ, chú Trụ Tử đột nhiên nói với tôi một câu như vậy, nhất định là tín hiệu cực kỳ quan trọng, nhưng rốt cuộc là ý gì? Hiện nay Cô Ngốc quay về có liên quan đến cô gái Trần Thạch Đầu mua về, theo tôi thấy, có hai khả năng, một là Cô Ngốc không thể chấp nhận để nhà Trần Thạch Đầu tiếp tục tạo nghiệp, hai là quay về chúc mừng, nhưng mà có một chỗ tôi không hiểu, tại sao nửa đêm Cô Ngốc lại đi tìm Hàn Tuyết?
Nói khó nghe chút, nếu như nửa đêm bà ấy đến tìm tôi tôi còn có hiểu được, dù sao trước khi bà ấy chết thì tôi cũng có can thiệp, cũng coi như thật sự đã gieo xuống nhân quả, nhưng Hàn Tuyết là một cô gái từ bên ngoài đến, còn là một cô gái nhiệt tình, bà ấy tìm Hàn Tuyết làm gì?
Tôi nghĩ nửa ngày, cuối cùng vẫn quyết định tìm Trần Thanh Sơn, anh trai đã nói là thuận theo tự nhiên không nhúng tay vào, vậy tôi sẽ xem như anh ấy không tồn tại mà xử lý việc này.
Tôi đến nhà Trần Thanh Sơn kể lại tình hình cho ông ấy, Trần Thanh Sơn bị dọa một trận, nhưng vẫn mắng: “Khốn khiếp, đạo quan lớn như Thái Cực Quan mà vẫn có lừa đảo?”
“Những tên lừa đảo như thế thì phương thức càng cao mình, lừa chúng ta cũng không có gì kì lạ.” Tôi nói.
“Cậu tận mắt nhìn thấy Cô Ngốc tìm cô giáo Hàn? Cô Ngốc tìm cô ấy làm gì?” Trần Thanh Sơn cũng có mối nghi hoặc giống tôi.
“Chuyện này chú hỏi cháu thì cháu biết hỏi ai đây? Cháu cũng không hiểu, hay là đi tìm hỏi cô giáo Hàn đi! Trưởng thôn, chuyện này phải giải quyết sớm một chút, thôn chúng ta chỉ có một giáo viên, nếu đi mất, bọn trẻ phải làm thế nào?” Tôi nói.
“Đây đúng là chuyện phải giải quyết sớm, Diệp Tử, bình thường bác thấy cháu có nhiều chủ kiến, chuyện này cháu thấy phải làm sao?” Trần Thanh Sơn hỏi tôi.
“Cháu muốn đến nhà Trần Thạch Đầu xem thử, chuyện kì lạ này xuất phát từ việc Trần Thạch Đầu mua cô gái kia về, hơn nữa cho dù không liên quan gì, chuyện này cũng cần phải giải quyết.” Tôi nói.
“Không phải cháu không muốn tiếp xúc với người nhà Trần Thạch Đầu sao?” Trần Thanh Sơn nhìn tôi hỏi.
“Chuyện này thì khác chứ!” Tôi nói.