Người Vớt Xác (Dịch)

Chương 37: Đêm (2)

Tôi lại quay đầu nhìn Hàn Tuyết đang sợ hãi run rẩy, tôi ấn điếu thuốc đang cháy vào lòng bàn tay, cảm giác bỏng rát này khiến tôi tỉnh táo tuyệt đối, tôi nắm chặt cây gậy đứng lên, nhìn ra cửa sổ nói: "Cô Ngốc, có chuyện gì cứ nhằm vào tôi! Không thù oán gì, sao cô cứ nhắm vào cô gái này chứ!"

Cô Ngốc vẫn đứng yên ngoài cửa sổ không hề động đậy.

Tôi hít một hơi thật sâu, đi về phía cửa, vừa đặt tay lên nắm cửa, Hàn Tuyết ở phía sau đã khóc nức nở hét lên: "Diệp Tử, đừng ra đó!"

Tôi quay đầu nhìn Hàn Tuyết, cô ấy đang nhìn tôi với đôi mắt ngấn lệ, ngay lúc này tôi cảm giác như mình sắp chết, tôi sợ nếu bây giờ không nói sẽ không còn cơ hội nữa, nên tôi phải dẹp hết bận tâm đi! Tôi nhìn Hàn Tuyết gật đầu rồi nói: “Nếu ngay cả người phụ nữ mình yêu cũng không bảo vệ được thì tôi là loại đàn ông gì chứ?”

Nói xong, tôi mở cửa bước ra ngoài.

Bên ngoài, trăng sáng vằng vặc.

Dưới ánh trăng, cả người Cô Ngốc mặc tấm vải miệng màu trắng, toàn thân ướt sũng, mái tóc đen dài đến thắt lưng, gương mặt trắng bệch, trong đôi mắt đó chỉ có tròng trắng.

Cô ấy đang đứng trước mặt tôi, hơi thở lạnh lẽo đến nghẹt thở phả vào mặt tôi.

Hơn nữa trên gương mặt cô ấy, vẫn đang mỉm cười, nụ cười mà cả đời này tôi không thể quên được.

Tôi cứ đứng đối diện với cô ấy như vậy, hai chân không tự chủ được mà run rẩy điên cuồng, tôi muốn bỏ chạy nhưng lại không thể chạy được, cuối cùng tôi vung cây gậy trong tay ra.

Tôi mở miệng, dùng giọng điệu run rẩy nói với Cô Ngốc: “Lúc nhỏ tôi không thể kéo được cô, nhưng bây giờ tôi có thể kéo cô lên.”

Sau khi Cô Ngốc nghe tôi nói xong câu này, đầu cô ấy lắc lư một lát, đôi mắt không có đồng tử đó cứ thế nhìn tôi, chầm chậm chảy ra hai hàng nước mắt.

Hai hàng nước mắt đó, đều là máu, là huyết lệ (nước mắt máu).

Tôi lại hít một hơi thật sâu, tôi cầm cây gậy không phải để phòng thân mà để cá cược. Lúc nhỏ, Cô Ngốc có thể nhớ đến ân tình tôi đã dùng một cây gậy kéo cô ấy trước khi chết, tôi cá là cô ấy vẫn còn nhớ chuyện đó!

Mà hai hàng huyết lệ của cô ấy, đã chứng minh điều đó!

“Nếu cô vẫn còn nhớ chuyện lúc nhỏ tôi đã từng kéo cô, vậy cô đừng đến đây nữa.” Tôi nhìn Cô Ngốc nói.

Cô Ngốc vẫn cứ nhìn tôi, huyết lệ đọng trên mặt khiến gương mặt cô ấy càng trở nên đáng sợ hơn, cô ấy từ từ cởi quần áo ra, để lộ một cái lỗ lớn trên bụng.

Lỗ máu này, nhìn thấy mà kinh hãi.

Trong phút chốc, nó khiến tôi nhớ lại cái đêm của hai mươi năm trước, trong đêm đó, ở ngay trước mặt tôi, Trần Thạch Đầu đã dùng dao mổ bụng Cô Ngốc để lấy đứa bé ra.

Lúc này Cô Ngốc cho tôi xem nó, là muốn nói với tôi, ơn cứu mạng hai mươi năm trước đã được cô ấy trả vào cái đêm mổ bụng rồi sao? - Đây là phản ứng trong tiềm thức của tôi!

Nhưng bất kể thế nào, tôi cũng sẽ không dung thứ cho việc cô ấy làm tổn thương Hàn Tuyết, tôi ném cây gậy đi, trực tiếp quỳ xuống trước mặt Cô Ngốc nói: “Tất cả chuyện này không liên quan gì đến cô ấy! Cô Ngốc, cô cũng là phụ nữ, tôi cũng rất thương cảm cho cô, nhưng cô không được làm hại cô ấy!”

Cô Ngốc không hề động đậy, nhưng khi tôi ngẩng lên nhìn thì Cô Ngốc đã biến mất, chỉ để lại một vũng nước trên mặt đất chứng tỏ vừa nãy Cô Ngốc đã đứng ở đó.

Lúc này tôi mới thở phào nhẹ nhõm, vừa mới thở ra toàn thân tôi vô lực ngã xuống đất như một vũng bùn, tôi dùng tất cả sức lực cuối cùng nói với Hàn Tuyết: “Ổn rồi, cô ấy đi rồi."

Hàn Tuyết bất ngờ lao ra, ngồi xổm trên mặt đất đỡ tôi đứng dậy, sau đó, dưới sự chết lặng của tôi, cô ấy hôn đôi môi tái nhợt của mình lên môi tôi.

Một luồng điện lập tức chạy dọc toàn thân tôi.

Tôi ôm chặt lấy cơ thể đang run rẩy của cô ấy, thật sự ngay lúc này chính tôi cũng đang run rẩy.

Khoảnh khắc này, tôi muốn nó trôi qua thật lâu thật lâu.

Nhưng nó khác với nụ hôn nồng cháy trên tivi, khoảnh khắc đáng lẽ phải hoàn mỹ này lại bị sự vụng về của chúng tôi phá vỡ, răng chúng tôi va vào nhau mấy lần.

Trên mặt Hàn Tuyết vẫn còn vương vết nước mắt, nhưng đã sớm đỏ bừng.

Tôi cũng kích động đến mức tay chân luống cuống.

“Em có đồng ý không?” Tôi tràn đầy mong chờ hỏi.

“Cái rắm! Đây chỉ là phần thưởng cho anh thôi!” Hàn Tuyết trợn mắt liếc tôi.

—— Hai chúng tôi trở lại phòng, phải mất khoảng nửa tiếng bình ổn được tâm trạng, đúng lúc tôi nghĩ đã xong việc rồi, Hàn Tuyết lại cầm đèn pin lên nói: “Đi với tôi.”

“Làm gì?” Tôi sững sờ hỏi。

“Đi rồi anh sẽ biết, bổn cô nương đã nói rồi, phải làm người đẹp vô song.” Hàn Tuyết nói.

Sau khi ra ngoài, Hàn Tuyết lấy từ nóc ký túc xá một chiếc điện thoại di động, chiếc điện thoại này vẫn đang ở trạng thái quay phim.

Trong khoảng khắc này tôi liền hiểu ra, Hàn Tuyết là đang chụp lại ảnh Cô Ngốc đứng dưới cửa sổ phòng cô ấy sao? Tôi kích động nói: “Cái này mà truyền ra ngoài, có thể gây chấn động thế giới! Hàn Tuyết, cô thật thông minh!”

Hàn Tuyết đắc ý nói: “Anh tưởng lúc sáng tôi chỉ nói đùa thôi sao?!”

Nói xong, cô ấy dẫn tôi đến trước cổng trường, phía trên cổng trường có gắn một chiếc máy quay phim nhỏ, lúc này cũng đang trong trạng thái quay phim.

Tôi đã từng nhìn thấy chiếc máy quay phim này, Hàn Tuyết thường dùng nó để ghi lại cuộc sống bên ngoài của học sinh, nhớ lúc vừa được cầm cái máy này, không chỉ học sinh muốn có, mà ngay cả người dân trong thôn muốn có cũng không được, cứ nghĩ quay bằng thứ này sẽ được lên tivi, chỉ cần Hàn Tuyết cầm nó quay, mặt các thôn dân đều đỏ bừng.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất