Người Vớt Xác (Dịch)

Chương 38: Ghi Lại Hình Ảnh (1)

Trời đã khuya nhưng nhờ có điện thoại di động và máy quay nên tôi và Hàn Tuyết không hề buồn ngủ chút nào, sau khi trở về phòng, Hàn Tuyết mở đoạn ghi hình trong điện thoại trước, rõ ràng điện thoại đã được đặt trên cửa ký túc xá từ rất sớm, nên đoạn đầu hình ảnh tĩnh rất dài, Hàn Tuyết tua nhanh đoạn phim đến trước mười hai giờ, hai chúng tôi đều nín thở không dám rời mắt khỏi màn hình.

Đúng mười hai giờ, trên màn hình đột nhiên xuất hiện bóng dáng một người phụ nữ mặc áo trắng, bóng dáng này giống như đột nhiên bay vào trong màn hình, lơ lửng dưới cửa sổ phòng Hàn Tuyết, sau đó đứng yên bất động, chỉ nhìn về phía cửa sổ Hàn Tuyết.

Dù vừa mới trải qua cảnh tượng đó, nhưng khi nhìn thấy bóng trắng lơ lửng trên màn hình, cả hai chúng tôi vẫn cảm thấy lạnh sống lưng. Tiếp đến là hình ảnh tôi rời khỏi nhà, cho đến khi tôi quỳ xuống đất, bóng dáng lơ lửng của Cô Ngốc nhanh chóng trôi đi rồi tan biến, hình ảnh được ghi trong điện thoại mới kết thúc.

Hàn Tuyết tắt điện thoại rồi mở máy quay lên, tiếp tục tua đến đoạn vài phút trước khi Cô Ngốc xuất hiện, máy quay hướng về đoạn đường trước cổng trường, tuy địa điểm khác nhau nhưng cách Cô Ngốc xuất hiện lại gần như giống nhau, đều là đột ngột bay vào màn hình, sau cùng Cô Ngốc bay về phía trường học, bóng dáng cô ấy biến mất khỏi máy quay.

Tôi thở ra một hơi, thầm nghĩ nếu bóng Cô Ngốc đã biến mất khỏi màn hình cũng có nghĩa là đã xem xong, Hàn Tuyết cũng nghĩ như vậy, cô cũng đang rất sợ hãi, sắc mặt có chút tái nhợt. Nhưng đúng lúc này, tôi đột nhiên thoáng thấy một người xuất hiện trong màn hình!

Tôi lập tức vỗ vào người Hàn Tuyết, nói: “Nhìn kìa, ở đó có người!”

Cả hai chúng tôi cùng quay đầu lại nhìn về phía dưới màn hình máy quay của Hàn Tuyết, có một người đàn ông đứng trên đường, hắn cũng mặc một bộ đồ trắng, cả người bất động nhìn vào trường học.

Chưa đầy nửa phút sau khi Cô Ngốc bay vào trường, hắn đã xuất hiện.

Bởi vì trước cổng trường có đèn đường, cho nên dù hình ảnh không quá tốt nhưng vẫn có thể nhìn rõ được, đúng lúc này người đó đột nhiên ngẩng đầu nhìn vào máy quay, trong khoảnh khắc đó, hình ảnh trong máy quay đã khiến Hàn Tuyết sợ hãi đến mức suýt chút nữa lao vào vòng tay tôi, bởi vì khi hắn ngẩng đầu lên, máy quay đã quay được toàn bộ gương mặt hắn.

Gương mặt hắn được trang điểm theo kiểu Xuyên kịch*.

*Xuyên kịch: kịch hát Tứ Xuyên, lưu hành ở tỉnh Tứ Xuyên và một số vùng ở Quý Châu, Vân Nam, Trung Quốc.

Trong khung cảnh hơi ố vàng, hắn mặc một bộ đồ trắng, lại vẽ mặt gương mặt hóa trang đáng sợ như vậy.

Sau đó, hắn mỉm cười nhìn máy quay, nụ cười này trông rất quỷ dị, cuối cùng quay người rời đi, chậm rãi rời khỏi hiện trường.

Cảnh tiếp theo có thể đoán được, gương mặt của Hàn Tuyết xuất hiện trong khung hình sau đó hình ảnh dừng lại.

Hàn Tuyết tắt máy quay, rời khỏi vòng tay tôi, hơi thở cả hai đều có chút nặng nề, không biết vì sao, nhưng tôi cảm thấy người trang điểm kinh kịch xuất hiện cuối đoạn phim còn đáng sợ hơn cả Cô Ngốc, đặc biệt là nụ cười lạnh của hắn sau khi nhìn thấy máy quay.

Nếu như không phải tận mắt trông thấy Cô Ngốc, sau đó lại nhìn thấy hình ảnh này, tôi thậm chí sẽ nghĩ rằng đây là trò đùa quái đản đối với Hàn Tuyết, nhưng bây giờ tôi lại không hiểu chuyện gì đang xảy ra, giống như từ trước đến giờ tôi vẫn không hiểu, vì sao Cô Ngốc lại đến tìm Hàn Tuyết? Không có lý do gì cho chuyện này, thậm chí tôi không thể nghĩ ra được bất kỳ lời giải thích hợp lý nào.

“Liệu có phải do người này điều khiển Cô Ngốc đến tìm cô không?” Tôi nhỏ giọng hỏi Hàn Tuyết.

“Ai mà biết chứ?” Hàn Tuyết cười khổ nói.

Nhìn vẻ mặt của Hàn Tuyết, tôi lại cảm thấy đau lòng, nhẹ nhàng ôm lấy vai cô ấy nói: "Dù thế nào đi nữa, cô cũng không cần phải sợ, tôi nhất định sẽ không để cô chịu bất kỳ tổn thương nào đâu.”

—— Tờ mờ sáng hôm sau tôi từ trường học trở về nhà, vừa nằm xuống liền ngủ ngay, hai ngày liên tục không được ngủ khiến toàn thân tôi kiệt sức, nhưng tôi chưa ngủ được bao lâu đã lại bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, tôi lấy điện thoại lên xem, Trần Thanh Sơn đã gọi cho tôi sáu bảy lần, tôi đang chuẩn bị gọi lại thì trong sân đã truyền đến tiếng của Trần Thanh Sơn, ông ấy gọi to: "Mặt trời lên tới đỉnh đầu rồi mà vẫn còn ngủ à, tối qua đi ăn trộm hả?"

Tôi đứng dậy mở cửa, nói: “Làm gì vậy trưởng thôn? Có chuyện gấp à?”

“Đi, đến nhà tôi rồi nói, tôi vừa tìm được một vị cao nhân, chúng ta đến đó bàn bạc một chút.” Trần Thanh Sơn nói.

“Bác lại tìm tên lừa đảo ở đạo quán nào đến vậy?” Tôi ngái ngủ nói.

“Lần này tuyệt đối là cao nhân thật, cậu biết Đường Nhân Kiệt chứ? Là người do ông chủ Đường giới thiệu, sao có thể là kẻ lừa đảo chứ?” Trần Thanh Sơn nói.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất