Người Vớt Xác (Dịch)

Chương 39: Ghi Lại Hình Ảnh (2)

Vừa nghe đến tên Đường Nhân Kiệt, cơn buồn ngủ của tôi lập tức tan biến, sau sự việc lần đó, tôi và anh trai đã không còn giao thiệp với Đường Nhân Kiệt nữa. Hơn nữa với hiểu biết của tôi, loại người như ông ta nhất định sẽ ghi hận khi bị anh tôi làm bẽ mặt như vậy, cho nên khi Trần Thanh Sơn nói điều này, tôi lập tức cảnh giác hỏi lại: “Sao bác lại liên hệ với Đường Nhân Kiệt?”

"Sao vậy, dù sao tôi cũng là trưởng thôn, không thể có mấy người bạn sao?" Trần Thanh Sơn nói.

“Bác nói thật đi!” Tôi nhìn Trần Thanh Sơn nói.

"Được rồi được rồi, tôi nói, là do trước đây ông ấy có đến tìm tôi, nhờ tôi nói với anh trai cậu làm giúp một việc, tôi đã nói rồi nhưng không thành, ông chủ Đường cũng không trách cứ tôi, thế là liền kết giao bạn bè, tối qua ông ấy có gọi điện cho tôi hỏi thăm tình hình anh trai cậu, chẳng biết thế nào lại nói tới chuyện xảy ra trong thôn, thế là ông ấy nói có một người bạn là là đại sư, vừa hay đang ở gần chỗ chúng ta, ông chủ Đường đúng là làm việc nhanh chóng, tối qua mới nói, sáng nay người đã đến rồi. Đừng lề mề nữa, mau đi thôi, vị đại sư kia đang đợi ở nhà tôi đấy." Trần Thanh Sơn nói.

Tôi rửa mặt qua loa, trong lòng tràn đầy nghi hoặc cảm thấy tên Đường Nhân Kiệt này không có ý tốt, nên vẫn đi cùng Trần Thanh Sơn đến nhà ông ấy xem thử. Vừa đến nhà Trần Thanh Sơn liền nhìn thấy một người rất béo ngồi trên ghế dựa, tên béo này thật sự xứng với bốn chữ Cao lớn Khỏe mạnh, tên này cao gần một mét tám, cân nặng có lẽ gấp đôi tôi. Lúc chúng tôi đi vào vừa đúng lúc tên đó vừa nhét cả quả quýt vừa mới bóc xong vào miệng, hơn nữa trên mặt đất đã có cả đống vỏ hoa quả.

“Đây chính là vị cao nhân đó?” Tôi thì thầm hỏi Trần Thanh Sơn.

“Chính là anh ta, cậu đừng có làm loạn, nhìn người không thể nhìn vẻ bề ngoài, chuyện này còn không nhanh chóng giải quyết Hàn Tuyết bị dọa sợ chạy mất, thì cậu đến trường dạy thay nhé!” Trần Thanh Sơn thì thầm.

Nói xong, Trần Thanh Sơn cười nói: “Người anh em Thiên Tứ à, giới thiệu với cậu một chút, đây chính là cán bộ của thôn chúng tôi, Diệp Kế Hoan, mọi người đều gọi là Diệp Tử.”

“Diệp Kế Hoan? Vua trộm Hồng Kông à?” Tên béo này nuốt cả quả quýt, nhìn tôi nói.

“Hả?” Trần Thanh Sơn sững người một lát.

Tôi nghe là hiểu ngay, tên của tôi quả thực giống với tên của một tên trộm cực kỳ nổi danh ở Hồng Kông, Trần Thanh Sơn không tiếp xúc nhiều với tin tức trên mạng, nên chắc chắn là không biết điều này.

“Chỉ là trùng tên thôi, không có gì đâu trưởng thôn, ông anh này đang đùa với tôi thôi.” Tôi cười mỉm nói.

Tên béo này lại cười ha hả, bảo tôi và Trần Thanh Sơn ngồi xuống, cứ như đang ở nhà mình vậy. Trong ấn tượng của tôi cao nhân phải có tiên khí, hoặc ít nhất cũng phải giống anh trai tôi dù phong ba bão táp vẫn phải trầm ổn tâm vững tựa bàn thạch. Còn ngoại hình của tên béo này lại khiến tôi hoài nghi cũng là một tên lừa đảo.

"Người anh em Thiên Tứ, để tôi nói về chuyện trong thôn cho cậu biết trước nhé." Trần Thanh Sơn nói.

Trần Thanh Sơn vừa dứt lời đã bị tên béo ngắt lời, nói: "Đừng gọi tên nghe xa cách lắm? Gọi là Bàn Tử đi, thân thiết hơn nhiều! Nếu không thì gọi Bàn Gia cũng được."

Trần Thanh Sơn đầy lúng túng, nhưng ông ấy cũng gãi đầu nói: “Bàn Tử, à không, Bàn Gia, chuyện là…”

Trần Thanh Sơn mới nói được một nửa, lại bị Bàn Tử đó cắt lời: “Trưởng thôn, ông khoan nói đã, người anh em Vua Trộm này, có phải vai trái của cậu thường hay đau không?”

Anh ta gọi Vua Trộm vậy chính là gọi tôi rồi, tôi sững người một lát, sau đó gật đầu, từ nhỏ tới giờ vai trái của tôi thực sự thường xuyên bị đau. Mẹ tôi cho rằng là do tôi ngồi sai tư thế, nhưng sau đó tôi phát hiện không phải là như vậy, so với người khác tôi vẫn đứng ngồi rất ngay ngắn, sau đó tôi có đi khám khám bệnh cũng chụp soi nhưng đều không tìm được nguyên nhân, uống thuốc cũng không có tác dụng. Sau khi tốt nghiệp đại học thì cũng đỡ được một chút, nhưng thỉnh thoảng lại tái phát cố chịu đựng vài ngày cũng sẽ qua.

“Uống thuốc không có tác dụng, đi khám cũng không tìm ra nguyên nhân?” Bàn Tử tiếp tục nói.

Tôi gật đầu nói: “Đúng vậy, Bàn Gia ngài cũng biết Trung y, tứ chẩn à?”

*Tứ chẩn: vọng, văn, vấn, thiết; tứ chẩn (bốn phương pháp chữa bệnh của Đông y; nhìn, nghe, hỏi, sờ. gọi là "tứ chẩn")

“Trung y cái rắm.” Bàn Tử phun một hột quýt ra.

“Vậy sao ngài nhìn ra được?” Tôi ngạc nhiên hỏi.

“Thiên đăng bên vai trái của ngươi đã bị tắt, cũng có nghĩa là dù ngươi còn trẻ nhưng chỉ mấy năm nữa thôi, tay trái của người sẽ không thể nhấc lên được nữa.” Bàn Tử nói.

“Thiên đăng?” Tôi và Trần Thanh Sơn đồng thanh hỏi.

“Mỗi người có ba ngọn đèn, mỗi bên vai trái phải có một ngọn, nhân trung một ngọn, loại đèn này các người không nhìn thấy được, có người gọi là thiên đăng nhưng thật chất nó là quỷ đăng (đèn quỷ), cũng chính là đèn sinh mệnh, đám hòa thượng còn gọi là tam muội chân hỏa, chắc mấy người cũng từng nghe người già nói rồi, lúc đi đường vào ban đêm, đặc biệt là khi ở chỗ không người, nếu có ai gọi tuyệt đối không được quay lại, một khi quay lại quỷ đăng sẽ bị dập tắt, khi đèn bị tắt đi ma quỷ sẽ nhân cơ hội nhập vào cơ thể, sự thật là vậy, chuyện ma thổi đèn cũng từ đó mà có, nhưng chỉ cần ba ngọn đèn chưa tắt hết thì khi mặt trời lên đèn sẽ tự động được thắp lại. Tuy nhiên cậu Vua Trộm này lại có chút lạ đấy, ngọn đèn ở vai trái đã bị tắt hai mươi năm rồi sao?” Bàn Tử nói, lời nói của anh ta rất kỳ quái nhưng giọng điệu lại rất bình thản.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất