Người Vớt Xác (Dịch)

Chương 41: Bàn Gia (2)

“Nghĩ gì nói đó hả?! Ý cậu là cậu ta nói tôi không có não là đúng sao?” Tôi vốn muốn khuyên nhủ, ai ngờ câu này lại dẫn đi xa đến thế, khiến Trần Thanh Sơn trực tiếp nổi khùng lên rồi.

“Tôi không phải có ý đó, vấn đề bây giờ làm giải quyết vấn đề phải không?” Tôi vội vàng nháy mắt với Trần Thanh Sơn. So với ngày thường, lần này Trần Thanh Sơn thật sự đã nhẫn nhịn còn hơn Ninja Rùa. Ông ấy im lặng bình tĩnh lại một lúc, mới nhếch miệng cố lộ ra một nụ cười nói với Bàn Tử: "Bàn Gia, vậy cái người không có đầu óc như tôi đây xin nhờ ngài giải thích nghi hoặc của chúng tôi, ngài nói bà Vương không phải do Cô Ngốc giết, vậy làm sao mà chết được?"

“Sao mà tôi biết được?” Bàn Tử phun vỏ hạt dưa trong miệng ra.

Vẻ mặt Trần Thanh Sơn phút chốc đen lại, tôi vừa uống hớp nước suýt chút nữa là phun hết ra.

“Gọi bà ta ra hỏi không phải là xong à?” Bàn Tử bình thản nói, lời này khiến tôi và Trần Thanh Sơn ngơ ngác nhìn nhau, không biết tên Bàn Tử này nói thật hay bốc phét nữa.

"Ánh mắt của hai người là có ý gì? Chuyện này khó lắm à? Chẳng phải hai người đã nói, bà Vương này không biết đạo hạnh thế nào nhưng chắc chắn cũng có chút bản lĩnh, người bình thường sau khi chết sẽ đầu thai, còn bà phán quan này chết đi sẽ có một chút linh hồn theo Thành Hoàng để tu luyện, đây chính là thiện báo dành cho việc bọn họ đã duy trì trật tự nhân gian. Nếu muốn tìm họ nói chuyện không phải quá đơn giản sao? Hơn nữa bà Vương là phán quan ở vùng này, trước khi chết bà ta có nói một câu phán nhầm án, những người như họ mà phán nhầm án cũng do Thành Hoàng quản, cho nên chuyện này chỉ cần hỏi là ra ngay." Bàn Tử vừa nói vừa khịt mũi khinh bỉ.

“Thành Hoàng?” Trần Thanh Sơn hỏi.

“Là chức quan nhỏ của âm phủ, phụ trách cai quản một vùng cũng chẳng khác huyện trưởng là bao.” Bàn Tử tùy ý nói.

“Vậy xin Bàn Gia cho chúng tôi mở mang tầm mắt.” Tôi dùng vai đẩy đẩy Trần Thanh Sơn nói.

"Được thôi, không lộ chút ngón nghề các cậu không biết bản lĩnh của Bàn Gia đây, nói thì phải đi ngay, đi, tới nhà bà Vương, tìm một vật bà ta còn để lại trước khi chết, Bàn Gia đây tự khắc gọi được bà ta ra nói chuyện với các cậu." Bàn Tử nói xong cũng vừa hay đã ăn sạch rổ đồ ăn mà Trần Thanh Sơn đã chuẩn bị. Anh ta vỗ mông đứng dậy ra hiệu cho chúng tôi dẫn đường.

Hai chúng tôi đều bị tên Bàn Tử này khơi dậy lòng hiếu kỳ, thế là liền đứng ngay dậy dẫn đường cho anh ta tới nhà bà Vương ở thôn bên cạnh. Bà Vương tuy đã tạ thế nhưng con dâu của bà cũng là một bà đồng, nửa năm sau khi bà Vương mất, con dâu của bà tuyên bố kế nghiệp, nói bà Vương vẫn còn di ngôn, di ngôn đầy đủ là như thế này: "Ta phán nhầm án, mạng không thể giữ, y bác của ta truyền lại cho con."

*Y bác: vốn chỉ áo cà sa và cái bát mà những nhà sư đạo Phật truyền lại cho môn đồ, sau này chỉ chung tư tưởng, học thuật, kỹ năng,... truyền lại cho đời sau.

Khi chúng tôi đến nhà bà Vương, con dâu của bà lúc này đã hơn bốn năm mươi tuổi, trong nhà có rất nhiều tượng thần được thờ cúng, mọi thứ vẫn giống như khi bà Vương còn sống.

Con dâu của bà Vương họ Hà, còn gọi là Hà Tiên Cô, danh hiệu này còn vang dội hơn danh hiệu của bà Vương nhiều, chúng tôi vốn đều quen biết nhau, thấy chúng tôi đến bà ta mặt ủ mày chau hỏi: “Aiyo, ngọn gió nào đưa hai vị đến đây vậy?”

Tôi nhìn sơ qua liền biết ngay chuyện gì, mấy ngày trước khi làm pháp sự cho Cô Ngốc, Trần Thanh Sơn đã mời một đạo sĩ bên ngoài mà không mời bà ta, thực ra Trần Thanh Sơn có giải thích chuyện này với tôi, chủ yếu là vì ông ấy sợ nhà bà ta sẽ lại xảy ra chuyện, năm đó bà Vương không phải vì Cô Ngốc mà chết sao?

Trên đường đi tôi cũng đã nói qua chuyện này với Bàn Tử, sau khi Hà Tiên Cô mặt ủ mày chau khóc lóc với chúng tôi xong, tôi với Trần Thanh Sơn còn đang không biết nên nói thế nào Bàn Tử đã lên tiếng: "Cái rắm gì vậy, bản lĩnh không có mà tính tình còn tệ, mấy năm nay có thể lừa gạt người khác, đều là nhờ vào chút âm đức bà Vương để lại, cũng may việc đó không tìm bà, nếu tìm bà chắc giờ bà đã được đi đoàn tụ tổ tiên rồi.”

Cái miệng của tên Bàn Tử này đúng là không giữ lại chút khẩu đức nào, câu này đã khiến mặt Hà Tiên Cô tái xanh, bà ta chỉ vào Bàn Tử nói: "Ngươi từ đâu tới? Nói năng xằng bậy gì vậy?"

“Bàn Gia ta từ đâu đến bà quản được chắc, nói ra sợ dọa chết bà đấy, ông đây có nói năng xằng bậy hay không thì trong lòng bà là rõ nhất, đừng có mà giơ nanh múa vuốt ở đây, Bàn Gia không rảnh vạch mặt bà đâu, nhanh đi tìm đồ mà bà Vương để lại trước lúc chết đến đây, tôi muốn gọi hồn bà ta ra hỏi chuyện.” Bàn Tử phẩy tay nói.

“Khẩu khí không nhỏ nhỉ, chiêu hồn à? Được, cậu đợi đấy, tôi đi tìm cho cậu, nếu không chiêu được hồn, cậu phải quỳ xuống khấu đầu với tôi ba cái!” Hà Tiên Cô cũng bị tên Bàn Tử này chọc điên. Nói xong bà ta liền đi vào phòng, ngay sau đó cầm ra một chiếc vòng tay bằng bạc, chiếc vòng tay này gần như đã biến thành màu đen, vừa nhìn đã biết là vật lâu năm, những món trang sức bằng bạc của bà cụ ở nông thôn đa phần đều bị nhuốm đen, không phải là bạc bị đen mà là bị đen vì vết ố.

Bàn Tử nhận lấy, Hà Tiên Cô nói: “Cậu không sợ ta lấy đại món nào đó lừa cậu à?”

Bàn Tử trợn mắt liếc nhìn bà ta nói: “Bà nghĩ Bàn Gia đây dễ chơi lắm à?”

Bàn Tử cầm chiếc vòng tay, trên bàn Hà Tiên Cô thờ cúng rất nhiều tượng thần, Bàn Tử cứ thế rút lấy một tượng trong số đó, xem ra đó chính là tượng thần của Thành Hoàng trong lời Bàn Tử đã nói. Sau đó Bàn Tử đặt chiếc vòng tay ngay trước mặt tượng Thành Hoàng, lấy ba cây nhang thắp lên cắm vào lư hương, tiếp đó anh ta quay lại nói với Hà Tiên Cô: "Đóng cửa lại, cửa sổ cũng đóng lại, thắp nến lên, chuyện này cũng không biết à, vậy mà còn dám làm phán quan?"

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất