Người Vớt Xác (Dịch)

Chương 42: Âm Văn (1)

Hà Tiên Cô bị tên Bàn Tử này chọc đến phát điên, nhưng bây giờ bà ta vẫn cố nhẫn nhịn để khiến Bàn Tử bị xấu mặt, nên bà ta đi đóng tất cả cửa lại rồi thắp nến lên, điều này khiến căn phòng không khác gì ban đêm.

Kỳ thật trong lòng tôi ít nhiều có suy nghĩ giống Hà Tiên Cô, nhưng tôi lại cảm thấy cách nói chuyện và làm việc của Bàn Tử rất kiêu ngạo, còn dám làm phép trước mặt chúng tôi, có lẽ cũng có chút bản lĩnh và sức mạnh, nếu không sau này bị tát vào mặt sẽ đau cỡ nào?

Sau khi đóng hết các cửa, cũng không thấy Bàn Tử làm gì, anh ta chỉ tay vào cái vòng nói: "Ra đây đi."

Ba chúng tôi trợn to trắng, còn đang muốn xem bà Vương sẽ bị gọi ra thế nào, nhưng lại không hề có động tĩnh gì, Bàn Tử nhìn chằm chằm chiếc vòng khoảng chừng một phút, anh ta có chút mất kiên nhẫn nói: "Còn không chịu ra?"

Hà Tiên Cô nhịn cười chờ xem trò hề của Bàn Tử, vẻ mặt Trần Thanh Sơn rất kỳ lạ, trong lòng tôi vốn đã phòng bị Bàn Tử, nhưng lần này lại toát mồ hôi lạnh, không hề muốn anh ta bị xấu mặt, còn lo lắng không biết có phải xảy ra chuyện gì bất ổn không.

"Không phải chứ, không cho ông đây chút mặt mũi nào à?" Ngữ khí của câu nói này không hề bình tĩnh chút nào, còn có chút ý nhếch nhác.

"Ai da, vị đại thần đây không phải lợi hại lắm sao? Thân hình béo tốt này, chẳng lẽ lại ăn chay à?" Hà Tiên Cô trào phúng nói.

Mặc dù Trần Thanh Sơn không cùng chế nhạo với người đàn bà này, nhưng ông ấy cũng đã nổi giận rồi, vì lúc nãy Bàn Tử nói ông ấy không có não. Ông ấy nể Bàn Tử là cao nhân nên mới nhịn, nhưng nếu chứng minh được Bàn Tử chỉ là một tên béo tầm thường, vậy chắc chắn ông ấy sẽ tìm anh ta tính sổ.

"Bà nói ít vài câu đi, đừng nhiều lời nữa, nếu không lát nữa người xấu mặt sẽ là bà thì sao?" Tôi nói với Hà Tiên Cô.

Hà Tiên Cô liếc tôi một cái, lầm bầm: "Cậu thì hiểu cái đếch gì!"

Tôi không tranh cãi với bà ta nữa, mà đi tới chỗ Bàn Tử hỏi: "Bàn Gia, có chuyện gì sao?"

Bàn Tử gật đầu, sắc mặt cũng rất khó coi, nhưng anh ta ngay lập tức quay đầu gọi Hà Tiên Cô: "Mang chu sa và hoàng phù đến đây."

"Cậu bảo tôi đem thì tôi phải đem à?" Hà Tiên Cô nhướng mày khiêu khích.

"Mang đến đây." Đúng lúc này, Trần Thanh Sơn cười lạnh nói.

Hà Tiên Cô vẫn nể mặt Trần Thanh Sơn, từ trong ngăn kéo lấy ra hoàng phù và chu sa, tôi biết lần này Trần Thanh Sơn không phải muốn giúp Bàn Tử mà muốn đánh chó rơi xuống nước.

Bàn Tử lấy hoàng phù trải lên bàn, chấm bút vào chu sa rồi vẽ những ký hiệu ngoằn ngoèo, thứ này tôi nhìn không hiểu, chỉ cảm thấy mấy nét vẽ quỷ dị này trông rất có khí thế. Sau khi vẽ xong, anh ta đốt hoàng phù rồi giữ nó giữa hai ngón tay và vẫy nó vài lần trước tượng Thành Hoàng, hoàng phù cháy rất nhanh, trong nháy mắt đã rơi xuống bàn cháy thành tro.

Sau khi hoàng phù cháy hết, Bàn Tử đã làm một hành động khiến cả ba chúng tôi đều há hốc mồm sửng sốt.

Anh ta đập tay mạnh xuống bàn, dùng âm thanh cực lớn gọi: "Ra đây!"

Cách anh ta nói nghe giống như ông chủ đang giận dữ mắng mỏ nhân viên của mình.

Nhưng sau khi anh ta gọi xong, mọi thứ vẫn y như trước không hề có động tĩnh gì.

Khẩu khí càng lớn thì càng mất mặt.

Trong lòng tôi vẫn thấp thỏm như lúc nãy, tôi quay đầu trừng mắt với Hà Tiên Cô, lại nháy mắt với Trần Thanh Sơn, ý bảo họ đợi thêm một lát.

Lúc nãy Bàn Tử đập mạnh lên bàn khiến lư hương trước tượng Thành Hoàng rơi xuống đất, tàn hương văng khắp nơi. Ngay sau khi tôi và hai người kia đưa mắt nhìn nhau xong, đột nhiên từ tượng Thành Hoàng nổi lên một trận gió lớn, cửa sổ đều đã đóng, gió là từ phía tượng Thành Hoàng thổi ra, chuyện này thật sự quá kỳ quái, gió thổi bay tàn tro trên đất, làm cả căn phòng bụi bay mịt mù.

Mùi tàn tro thật khó chịu, chúng tôi đều đưa tay bịt mũi lại. Còn Bàn Tử lại đứng yên trong đám tro tàn bay mù mịt, cơn gió này đến rất kỳ quái, đi cũng thật nhanh, sau khi tàn hương ngừng bay, tôi kinh ngạc phát hiện dưới đất vậy mà lại có chữ, là dùng tàn tro để viết thành.

Tôi đi đến xem thử lại thấy dường như đó không phải chữ hoặc là tôi chưa từng thấy loại chữ này, tôi cảm thấy kiểu chữ này giống với chữ giáp cốt, Bàn Tử liếc nhìn dòng chữ dưới đất rồi quay lại nhìn tượng Thành Hoàng nói: "Làm Thành Hoàng như ông cũng oan ức quá nhỉ."

*Chữ Giáp Cốt: Là một loại văn tự cổ đại của Trung Quốc thời nhà Thương, chữ giáp cốt được gọi theo một tên gọi khác là chữ tượng hình cổ Trung Hoa.

"Bàn Gia, anh hiểu à? Là chữ gì thế?" Tôi ngạc nhiên hỏi Bàn Tử.

Có lẽ vì lúc nãy tôi bênh vực Bàn Tử nên anh ta cũng có hảo cảm với tôi, nói chuyện với tôi không hề cục súc, mà gật đầu nói: "Ừ, hiểu, linh hồn của bà Vương không ở đây, kẻ muốn mạng bà ta không phải Thành Hoàng mà là cái thứ dưới sông."

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất