Chương 187: Mục tiêu (1)
* * *
Mà nguyên kỹ Nhân tộc, nguyên lực phù ấn sinh thành trên cơ thể người, gây ảnh hưởng đối với cơ thể người, mọi người thông qua bản thân phóng thích nguyên kỹ, chính bởi vậy chỉ thích hợp Nhân tộc, không thích hợp chủng tộc khác.
Chủng tộc khác biệt, tạo thành phương thức tu luyện cổ kim khác biệt.
Nhưng đối với Tô Trầm mà nói, hắn lại thấy được một con đường hoàn toàn mới, đó là xưa với nay kết hợp, thượng cổ áo thuật và nguyên kỹ hiện đại liên hợp vận dụng.
Thật ra con đường này đã có người đi rồi, đó là cải lương áo thuật.
Tinh Thần Chi Nhãn chính là một kiểu mẫu điển hình.
Chỉ là đi hiển nhiên không phải thành công, quá mức phức tạp khiến cho tính thực dụng của nó giảm xuống không ít.
Nhưng đối với Tô Trầm có được Bố Lỗ Khắc công thức cùng đôi mắt nguyên năng mà nói, khả năng thay đổi và nâng cao loại nguyên kỹ này rất lớn.
Bây giờ vấn đề lớn nhất của hắn vẫn là tri thức nội tình không đủ.
Thư viện không thể nghi ngờ là nơi tốt để giải quyết vấn đề.
Đi mãi tới thư viện, giống với Bách Luyện đường, nơi này cũng có học viên phụ trách tiếp đãi. Các công tác tiếp đãi là một loại phương thức học viên đạt được cống hiến, tuy thu hoạch không nhiều, lại thắng ở an toàn bớt lo.
Học viên tiếp đãi là cô nương mặt tròn, biết Tô Trầm là lần đầu tiên đến, giới thiệu: “Toàn bộ sách trong thư viện không cho mượn ra ngoài, chỉ có thể lật xem bên trong, mỗi canh giờ mười điểm cống hiến. Nếu có được quyền hạn ưu đãi, có thể căn cứ phẩm cấp quyền hạn mà chiết khấu.”
Tô Trầm là hạt giống tiềm lực bậc hai, vào học viện đã có quyền hạn ưu đãi cấp chín, nói cách khác mỗi canh giờ chỉ cần tiêu hao chín điểm cống hiến.
“Phải như thế nào mới có thể tăng lên quyền hạn ưu đãi?” Tô Trầm hỏi.
“Hoàn thành nhiệm vụ quyền hạn của học viện thì có thể tăng lên, hoặc là trực tiếp bỏ cống hiến mua. Chỉ cần một trăm điểm cống hiến thì có thể có được quyền hạn cấp chín.” Cô nương mặt tròn không biết Tô Trầm có quyền hạn cấp chín, đặc biệt giới thiệu nói.
“Cấp chín tăng lên tới cấp tám thì sao?”
“Cần một trăm năm mươi điểm cống hiến.” Cô nương mặt tròn trả lời: “Nhưng quyền hạn là toàn viện thông dụng, không chỉ hữu hiệu ở thư viện, ở nơi khác cũng hữu dụng đó.”
Nghĩ nghĩ, Tô Trầm lấy ra lệnh bài thân phận nói: “Tăng lên tới quyền hạn cấp tám cho ta.”
Không cân nhắc cái khác, chỉ một cái thư viện, tiêu phí một trăm năm mươi điểm này tăng lên quyền hạn cũng đáng.
Nhìn thấy Tô Trầm lập tức trả giá một trăm năm mươi điểm cống hiến tăng lên quyền hạn, cô nương mặt tròn cũng cả kinh.
Một trăm năm mươi điểm cống hiến không phải số nhỏ, mấu chốt còn chỉ là dùng để tiết kiệm mỗi canh giờ một điểm cống hiến. Cái này cũng liền ý nghĩa đối phương muốn đem tiền vốn kiếm về, thì ít nhất phải bỏ vào thư viện một trăm năm mươi canh giờ, một ngàn hai trăm điểm cống hiến.
Nếu đối phương không phải thật sự có tiền, cũng chỉ có thể là đối phương có lòng tin tuyệt đối có thể kiếm được.
Vừa nghĩ đến đây, ánh mắt cô nương mặt tròn nhìn Tô Trầm cũng lóe sáng lên.
Mỗi một học viên lấy phương thức phục vụ đại chúng đạt được cống hiến, thật ra đều có thể nói là tầng dưới chót của xã hội. Bọn họ xuất thân không dễ, thực lực không đủ, chỉ có thể thông qua phương thức đơn giản nhất để đạt được tài nguyên. Đối với bọn họ mà nói, nếu có thể ở trong quá trình phục vụ được đại nhân vật nào đó thưởng thức, chính là may mắn to lớn.
Khỉ ốm nịnh nọt, mặt tròn đá lông nheo, ai cũng như thế.
Đáng tiếc đối với Tô Trầm mà nói, tất cả cái này đều không có ý nghĩa.
Không nhìn tiểu cô nương mặt tròn phong tình, xử lý xong nâng quyền hạn, Tô Trầm đi vào trong.
Vừa vào trong thư viện, một bóng người quen thuộc chiếu vào mi mắt.
Tô Trầm như bị sét đánh, cả người đều cứng lại.
“Khinh La!”
Cố Khinh La ngồi ở một góc thư viện sát cửa sổ, đang cầm một quyển sách nghiêm túc đọc.
Nàng nhíu mày, như đang ngẫm nghĩ vấn đề gì, vẻ mặt chuyên chú mà ngưng trọng.
Ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào trên người nàng, ở trên mặt nàng chiếu rọi ra hào quang thánh khiết.
“Khinh La!”
Nhẹ giọng gọi thấm ướt vật mà không có tiếng động, lại như tiếng sét đánh thức lại cô gái đang trầm ngâm.
Thân thể yêu kiều của Cố Khinh La khẽ run.
Khẽ ngẩng đầu, một khắc đó, ánh mắt hai người nhìn nhau, thời gian giống như đọng lại ở lúc này.
Tô Trầm bất động nhìn Cố Khinh La, Cố Khinh La cũng kinh ngạc nhìn Tô Trầm, hai người cứ như vậy nhìn nhau không nói gì.
Một hồi lâu sau, trên mặt Cố Khinh La rốt cuộc một nụ cười mỉm: “Huynh đã đến rồi.”
Ân cần thăm hỏi đơn giản, nhấc lên một mảng sóng triều ngập trời ở đáy lòng Tô Trầm, trên mặt lại bất động thanh sắc nói: “Ừm. Thì ra muội cũng đến Tiềm Long viện.”
Cố Khinh La buông sách xuống: “Muội là Lũng Tây quận, tham gia là kỳ thi Lũng Tây quận.”
“Nói như vậy, muội vội vàng rời khỏi Lâm Bắc, là vì chuyện thi quận?” Tô Trầm ra vẻ không có việc gì hỏi.
Giống như Cố Khinh La rời đi đối với hắn chỉ là nhất thời.
Thiếu niên khí thịnh, đại khái là như vậy đi, mặc dù là gặp được người yêu thương, lại vẫn như cũ muốn kiên trì sự quật cường cùng tôn nghiêm của mình.
“Vâng.” Cố Khinh La cúi đầu, dùng thanh âm khẽ như muỗi kêu trả lời một tiếng: “Thật ngại quá, sự tình tới vội vàng, chưa nói trước cho huynh một tiếng.”
Trong lòng Tô Trầm buồn bực: “Ta không biết thi quận của muội thì ra là vội vàng đến trình độ như vậy.”
Trong thư viện còn có người khác, thấy bọn họ nói chuyện, có chút không kiên nhẫn trừng mắt nhìn vài lần, hướng bọn họ suỵt vài tiếng.
Cố Khinh La thở dài, buông sách xuống.
Nàng biết hôm nay sách này là không đọc được nữa.
Đem sách trả lại, Cố Khinh La nói: “Theo muội ra ngoài đi một chút được không?”
Tô Trầm không nói gì, chỉ đi theo phía sau Cố Khinh La ra ngoài.
Dọc theo bóng cây trong sân cứ đi mãi, Cố Khinh La thấp giọng nói: “Lần trước vội vàng rời đi, chưa nói một tiếng với huynh, là muội không đúng, muội ở đây hướng huynh xin lỗi.”
Tô Trầm nghe mà trong lòng cay đắng: “Muội biết ta muốn nghe không phải cái này.”
“Huynh muốn biết muội vì sao như vậy nhỉ?” Cố Khinh La cười khẽ. Nàng dừng một chút, sau đó trả lời: “Bởi vì giữa chúng ta không có khả năng.”
“Vì sao?”
“Thật ra huynh biết đáp án đó, chỉ là không chịu thừa nhận nhỉ.”
Trong lòng Tô Trầm đau xót: “Bởi vì gia thế?”
Trên khuôn mặt Cố Khinh La nở rộ ra nụ cười xinh đẹp: “Xem, huynh không phải hiểu sao? Chênh lệch giữa huyết mạch quý tộc và vô huyết gia tộc, không cần muội giải thích, huynh cũng nên hiểu chứ?”
Tô Trầm đương nhiên hiểu!
Ngày đó lần đó tham gia kỳ thi Tam Sơn quận, hắn đã hiểu.
Khác biệt giữa huyết mạch quý tộc và vô huyết gia tộc, giống như chênh lệch của Tô Trầm cùng hạ nhân nhà hắn.
Loại chênh lệch này là chế độ huyết mạch quý tộc của nhân loại mấy ngàn năm qua hình thành, không chịu ý chí cá nhân ảnh hưởng.
Vì bảo trì huyết mạch tinh thuần, quý tộc chỉ thông hôn với quý tộc!
Kẻ không có huyết mạch có thành công thông hôn với người của huyết mạch quý tộc không?
Có!
Nhưng kẻ thành công ít ỏi, hơn nữa phần nhiều là không được chúc phúc.