Chương 251: Khiêu khích
* * *
Thời khắc này mọi người hâm mộ ghen tị đối với Tô Trầm, chợt thấy cách đó không xa lại có một đội người đi tới.
Chính là bọn Trương Thánh An.
Trương Thánh An vẫn như cũ là một bộ trang phục kia, trên người không dính một hạt bụi, thoạt nhìn thần khí mà thoát tục.
Nhưng mà mặt hắn lại xám xịt khó coi.
Không chỉ có hắn, bao gồm toàn bộ mọi người phía sau hắn là như thế, dưới bề ngoài sạch sẽ hoa lệ, là tâm tình buồn bực đến mức muốn hộc máu.
Nếu có thể, bọn họ càng nguyện ý mình toàn thân dính máu, đầy mặt tang thương trở về, dù sao vết sẹo và máu tươi mới là vinh quang thuộc về một dũng giả.
Nhưng bọn hắn không làm được... Bởi vì bọn hắn căn bản là không có cơ hội chiến đấu.
Lại là một ngày tay không mà về.
Hung thú Thiên Trần Hạp giống như ẩn thân tập thể, biến mất ở trong tầm nhìn của bọn hắn, vô luận bọn hắn đi đến nơi nào cũng sẽ không nhìn thấy cho dù chỉ một con hung thú.
Cho dù là nơi nào đó mới xuất hiện con hung thú nào đó, nhưng chỉ cần bọn họ chạy qua, thì mục tiêu tất nhiên vô tung vô ảnh.
Kết quả chính là, tiến vào Thiên Trần Hạp hơn mười ngày, bọn hắn ngay cả một con hung thú cũng chưa săn được.
Đương nhiên cũng không phải hoàn toàn không có thu hoạch.
Bọn hắn ít nhất còn có thể tìm được chút thảo dược.
Nhưng chính như mọi người đều biết, thảo dược và hung thú là hai khoản lợi trụ cột chống đỡ cho học viên, bây giờ trực tiếp gãy một cây, chẳng khác nào tiền lời giảm một nửa.
Cái này thật ra còn không phải quan trọng nhất, huyết mạch quý tộc bình thường không thiếu tiền, mọi người đến nơi đây trừ phát tài còn có mục đích lịch luyện.
Không có hung thú, thì không có ma luyện!
Nhưng cái này cũng không phải thứ quan trọng nhất.
Quan trọng nhất vẫn là thể diện.
Bởi vì không tìm thấy hung thú, tiểu đội Phi Đằng mỗi ngày đến nơi đây giao dịch hầu như đều là dược liệu.
Học viên trong Thiên Trần Hạp tới tới lui lui chỉ là những người đó, thường xuyên qua lại rất nhiều người đều đã quen thuộc, chậm rãi sẽ phát hiện điểm ấy.
Học viên khác đương nhiên không biết tiểu đội Phi Đằng là không đụng phải hung thú, chỉ cho rằng bọn họ là cố ý tránh né hung thú.
Vì thế lời đồn dần dần truyền ra, nói tiểu đội Phi Đằng uổng cho có tổ hợp xa hoa nhất lần này, lại ngay cả đảm lượng chiến đấu với hung thú cũng không có, chỉ dám đào thảo dược ở Thiên Trần Hạp...
Thời gian dài, mọi người đều biết đây là một đội thảo dược chuyên nghiệp.
Có người thậm chí bởi vậy đặt biệt hiệu cho tiểu đội Phi Đằng, gọi là “Tố Thực Giả (kẻ ăn chay)” .
Vô cùng nhục nhã!
Nghe được đồn đãi đám người Trương Thánh An phẫn nộ quả thực sắp phát cuồng.
Nhưng cho dù bá đạo nữa, bọn họ cũng không có khả năng động thủ đối với toàn bộ học viên ở Thiên Trần Hạp.
Thời khắc này nhìn thấy tiểu đội Phi Đằng tới đây, có kẻ mồm miệng không sạch sẽ đã bắt đầu cười: “Này, Trương Thánh An, hôm nay lại đào được bao nhiêu thảo dược thế?”
Trương Thánh An không để ý đến hắn.
Ở trước mặt đám người Trịnh Hạ hắn có thể kiêu ngạo, nhưng ở trên Hồi Quang Thạch này, còn nhiều người năm học trên hắn, huyết thống tôn quý hơn hắn. Ai cũng không biết giữa ai với ai có liên lụy, đã dám mở lời cười nhạo hắn, khẳng định sẽ không e ngại gia thế hắn.
Cho nên hắn chỉ có thể nhịn.
Nhưng có những lời có thể nhịn, có những lời thật sự rất khó nhẫn nhịn!
Lại có người châm chọc khiêu khích:
“Cả ngày đào thảo dược, còn đeo cái cung đó làm gì? Đã không dùng tới, thì dứng khoát đừng dùng, bán đi được rồi đó.”
“Đúng thế. Còn kiếm Kim Cương Cự Viên cái gì, còn không bằng đem tên to xác đó làm thịt, các ngươi ít nhất còn có thể đạt được một tấm da thú.”
“Các ngươi cho rằng cự viên kia là làm sao kiếm được? Dựa vào chính bọn hắn? Ta nghe nói cũng là mua từ chỗ người khác.”
“Mua cự viên? Ha ha, thật sự là cười chết ta mất. Bọn hắn chạy đến Thiên Trần Hạp, chỉ là vì làm màu sao?”
“Ta thấy đúng rồi!”
Nghị luận lúc trầm lúc bổng, đều là châm chọc khiêu khích.
Đám người Trương Thánh An đều đã biến sắc.
Đám chết tiệt này! ! !
Phải biết rằng loại chuyện châm chọc nói móc người khác này, xưa nay đều là bọn hắn làm với người khác, nhưng bây giờ thế mà rơi xuống trên đầu mình, mùi vị trong đó cũng thật sự không dễ chịu.
Đám người Trịnh Hạ cũng vụng trộm cười thành tiếng.
Một bộ phận trong lời đồn tự nhiên là bọn họ phát ra.
Dùng mua cự viên tiến một bước chứng thật bọn hắn vô năng.
Trương Thánh An có thể làm như thế nào?
Chẳng lẽ còn đi giải thích với mỗi người, cự viên này thật ra chỉ tốn hai mươi khối nguyên thạch, cho nên trên bản chất không phải mua, là cướp, cho nên chúng ta không phải phế vật nhu nhược, chúng ta là cường đạo...
Hiển nhiên cái này không có chút trợ giúp nào đối với thanh danh.
Cho nên bọn họ chỉ có thể nhịn.
Đỗ Tình cười vui vẻ nhất, thống hận từng bị cướp đoạt ở lúc này được đánh trả thống khoái, bọn Trương Thánh An càng phẫn nộ, nàng càng vui vẻ.
Có lẽ là cười quá mức vui vẻ, vừa lúc bị Kim Thiền Hồng Ngũ nhìn thấy.
Mắt hắn hơi nhíu lại, ở bên tai Trương Thánh An nhẹ nhàng nói vài câu, Trương Thánh An đã nhìn về bên này.
Hắn sải bước đi về phía đám người Đỗ Tình.
Tới đứng bên Tô Trầm, nói: “Các ngươi cười vui vẻ lắm nhỉ?”
Trên mặt Tô Trầm vẫn cười như trước: “Sao? Trương đại công tử? Chúng ta ở đây ngay cả tư cách cười cũng không có sao?”
Trương Thánh An hung hăng nhìn chằm chằm Tô Trầm.
Hắn trầm giọng nói: “Chuyện hung thú, là ngươi giở trò quỷ?”
Ai cũng không phải ngu ngốc.
Một hai ngày không đụng phải hung thú còn có thể nói vận khí không tốt, liên tục hơn mười ngày đều không đụng tới, thì tuyệt đối không phải chuyện vận khí.
Tình cảnh ngày đó Tô Trầm đột nhiên xuất hiện tìm Kim Linh Nhi nói chuyện đến nay rõ ràng ở trong mắt, Trương Thánh An đã sớm hoài nghi, mọi cảnh ngộ của mình có liên quan với Tô Trầm.
Chỉ là hắn chưa có chứng cớ, cũng chỉ là hoài nghi.
Nhưng hôm nay, tính nhẫn nại bị áp bức đến cực hạn không thể khắc chế nữa, rốt cuộc bộc phát ra.
Đối mặt Trương Thánh An chất vấn, Tô Trầm cười như cũ: “Ta không biết ngươi đang nói gì, Trương đại công tử có thể nói rõ chút không? Hoặc là Trương đại công tử cảm thấy trong toàn bộ mọi người ở đây chúng ta là yếu nhất, cho nên tính thông qua giáo huấn chúng ta một phen để chứng minh bản thân?”
Tuy không phải Tiềm Long viện, nhưng Hồi Quang Thạch làm nơi mọi người giao dịch, cũng có sự ăn ý tự mình ước định mà thành.
Không ai hy vọng nơi giao dịch trở thành nơi bạo lực lan tràn, bởi vì điều đó ý nghĩa giao dịch không thể tiến hành.
Bất cứ người nào ý đồ ở đây động thủ, đều sẽ gặp khinh bỉ cùng cô lập, thậm chí còn liên hợp đối phó.
Trương Thánh An sẽ không ngu ngốc đến mức ở đây động thủ, nhưng gã nhìn Tô Trầm, vẫn gật đầu nói: “Ngươi có thể không thừa nhận, nhưng ta biết khẳng định là ngươi. Cho ngươi cái lời khuyên, lập tức chấm dứt sự ra tay của ngươi trên thân ở chúng ta, ta có thể tha thứ ngươi. Nếu không ta sẽ khiến ngươi biết tay.”