Chương 252: Bàn tính
* * *
Tô Trầm nhìn nhìn Kim Linh Nhi.
Mặt nàng tái nhợt, không nói một câu.
Tô Trầm đã hiểu.
Hắn quay đầu nhìn Trương Thánh An: “Ngươi muốn thoát khỏi cục diện hiện tại? Vậy ta cho ngươi cái đề nghị.”
Hắn lấy ra hai mươi khối nguyên thạch: “Đem Kim Cương Cự Viên trả về, tất cả tự nhiên sẽ kết thúc.”
Trương Thánh An hừ một tiếng: “Ngươi nghĩ hay quá đó.”
Gã quay đầu bước đi.
Đám người Huyết Yêu Chung Đỉnh theo phía sau gã, cùng nhau hướng hắn đưa tới ánh mắt đầy sát ý.
Kiếm Tê Trịnh Cuồng càng tới cạnh Tô Trầm, đẩy hắn một cái nói: “Tiểu tử, đừng để ta ở bên ngoài gặp ngươi, nếu không lão tử muốn ngươi chết rất khó coi.”
Tô Trầm nhún vai: “Cái này cần gì, ta nói đều là nói thật. Chỉ cần các ngươi bỏ qua cự viên, thì chuyện gì cũng không có nữa.”
Hắn quả thực nói thật —— bột phấn dược tề vốn là rơi ở trên thân cự viên, dù sao như vậy mới không dễ bị phát hiện.
Đáng tiếc không ai nghe hắn.
Quan Sơn Ưng cũng đi tới, lại là nói với Vương Đấu Sơn: “Hạc Béo, đừng trách chúng ta chưa đánh tiếng với ngươi, còn lăn lộn chung với bọn hắn nữa, không có lợi đối với ngươi.”
Vương Đấu Sơn vênh mặt béo lên: “Lão tử chơi với người nào còn cần ngươi quản?”
“Không biết điều!” Quan Sơn Ưng hừ một tiếng rời khỏi.
Tiểu đội Phi Đằng đi rồi.
Tiểu đội Huy Hoàng cùng nhau phát ra tiếng cười vui vẻ.
Nhưng sau lưng cười vui, lại là sầu lo sâu nặng.
“Này, ngươi nói, bọn hắn sẽ tới tìm chúng ta gây sự không?” Đỗ Tình hỏi Tôn Kế Tổ.
“Lời cũng đã nói tới nước này rồi, hẳn là sẽ đến?” Tôn Kế Tổ thở dài, trên mặt hơi có chút lo.
Tô Trầm nói: “Nếu sợ hãi, cho các ngươi cái đề nghị. Bây giờ lập tức rời khỏi nơi này, quay về học viện. Dù sao trong khoảng thời gian này mọi người cũng kiếm được không ít, tới lúc nghỉ ngơi một phen rồi.”
“Vậy còn ngươi? Ngươi có đi không?” Trịnh Hạ hỏi.
“Ta?” Tô Trầm cười, lộ ra hàm răng trắng: “Ta nếu là cũng đi, vậy chẳng phải là sẽ không thú vị nữa?”
Tiểu đội Huy Hoàng cuối cùng chưa đi.
Cuộc đời chung quy sẽ gặp phải rất nhiều khiêu chiến, nếu bị người ta nói vài câu hung hăng, đã phải xám xịt chạy về, vậy cũng không tránh khỏi quá mức yếu đuối.
Cái gọi là trẻ tuổi khí thịnh, đó là biết rõ không địch lại, cũng phải liều mạng chống đỡ.
Sau khi ở Hồi Quang Thạch giao dịch thứ mình cần, mọi người liền rời khỏi nơi này, trở lại rừng rậm.
Tới hoàng hôn, mọi người nhóm lửa nấu cơm.
Sau khi ăn bữa tối, liền đều tự tìm chỗ nghỉ ngơi, nói chuyện, làm việc mình thích.
Vương Đấu Sơn khi không có việc gì thích câu cá, mập mạp chết tiệt cầm một cái cần câu thả câu bên bờ nước, lại thường xuyên cá cắn câu, hắn cũng ngủ rồi.
Nghiêm Phục Hưng và Tôn Kế Tổ thì thích tụ tập chơi cờ. Nghiêm Phục Hưng tài đánh cờ không tốt, kỳ phẩm càng kém. Người ta là đánh rồi sẽ không đi lại, hắn là đã đánh rồi còn muốn đi lại không nói, còn thường xuyên đi lại ba năm bảy tám nước, công lực đi lại nước cờ đã đạt tới mức độ thời gian trôi ngược. Nhưng Tôn Kế Tổ còn thích nhìn bộ dáng gã đi lại, mỗi lần đều là, “Ta mặc cho ngươi thời gian trôi ngược một trăm lần, cuối cùng cũng vẫn thua ta.”
Hứng thú của Cương Nham thì có chút kỳ quái, hắn không có việc gì thích ngồi ở cạnh một thân cây dùng lưng mài cây, thường thường nửa buổi, một đoạn thân cây đã bị mài bóng loáng, theo hắn nói đây là hắn đang luyện tập năng lực phòng ngự lưng. Chỉ là mỗi khi hắn mài cây như vậy, từ xa nhìn lại giống một con gấu núi đang gãi ngứa.
Đỗ Tình khi không có việc gì thích đọc sách. Nhưng đọc phần lớn là một số tình yêu phố phường. Tiểu cô nương tuyến lệ phát triển, thường thường đọc tới mức nước mắt giàn giụa, một mình ù ù cạc cạc khóc.
Vân Báo thích ngồi ở trên cây ngẩn ra, như bộ dáng hắn gác đêm. Không ai biết lúc đó hắn đang nghĩ cái gì, chỉ biết là hắn có thể ngồi một mình ở nơi đó mấy canh giờ không nhúc nhích.
Trịnh Hạ khi không có việc gì thích luyện chưởng, một đôi tay trần luyện tới mức uy vũ sinh phong, miệng còn thường xuyên hô lên tiếng hò hét kinh thiên động địa, gặp phải không biết còn tưởng tiếng sấm.
Tô Trầm khi không có việc gì thì nghịch những dược tề kia của hắn, trong nguyên giới của hắn đem cả bàn làm việc cũng mang tới, có thể trực tiếp chế tác dược tề trong rừng rậm, nếu không cũng không nhiều dược tề có thể bán ra như vậy. Nhưng bởi vì luôn nghiên cứu những dược tề hắn còn chưa nắm giữ, cho nên số lần mọi người nhìn thấy hắn thất bại vĩnh viễn nhiều hơn số lần thành công. Thường xuyên động cái chính là ‘Phành’ một tiếng, dược tề nổ.
Về lâu dài, mọi người đều đã quen bộ dáng Tô Trầm bị nổ tới mức đầu như đống rơm.
Nhưng hôm nay, sự tình tựa như trở nên có chút khác.
Tô Trầm đặc biệt chưa nghịch dược tề của hắn, mà là cầm khối Hỏa Tinh kia của hắn, lấy ra đao nhỏ, bắt đầu cắt từng lần một ở bên trên.
Hắn đang điêu khắc.
Thanh đao nhỏ cắt gọt từng lần một ở bên trên, mỗi một đao hạ xuống, đều sẽ lưu lại dấu vết thật sâu ở trên Hỏa Tinh, cũng phát ra một mảng ánh lửa, đó là biểu hiện Hỏa Tinh sau khi gặp phải phá hoại phóng thích năng lượng của mình.
Nhưng năng lượng chỉ là phóng ra một tia đã bị ngăn cản, tay cầm Hỏa Tinh không ngừng vận chuyển nguyên lực, ngăn trở năng lượng Hỏa Tinh tràn ra ngoài, đồng thời tiếp tục phóng thích nguyên lực, tu bổ tổn thương Hỏa Tinh chịu.
Mặt ngoài bị cắt sẽ bởi vậy mà nhanh chóng trơn nhẵn, từng đạo dấu vết bị khắc xuống cũng bởi vậy biến thành tồn tại như thiên nhiên.
Điêu khắc bởi vậy mà trở nên như nghệ thuật, mỗi một đao khắc xuống, đều sẽ ở trên Hỏa Tinh nổi lên một mảng ánh sáng tràn đầy màu sắc, có cái nở rộ như khói lửa, cũng có hào quang như sao băng thoáng hiện.
Đỗ Tình bị hào quang loá mắt hấp dẫn, nhìn thấy hành vi của Tô Trầm, kinh ngạc hô thành tiếng: “Ngươi đang làm gì?”
Tô Trầm trả lời: “Điêu khắc món đồ nho nhỏ.”
“Dùng Hỏa Tinh điêu khắc?” Đỗ Tình bị Tô Trầm chơi ngông làm cho có chút choáng váng.
Nhìn hắn khắc xuống từng đao một, tuy hắn luôn luôn dùng nguyên lực tu bổ vết thương đao khắc mang đến, nhưng điêu khắc lượng lớn dẫn tới hao tổn vẫn như cũ khiến Hỏa Tinh tiêu hao không ít năng lượng.
Nếu chỉ là vì gia công thành tác phẩm nghệ thuật nào đó, như vậy cách làm này thật sự đủ xa xỉ.
“Coi như vậy.” Tô Trầm cũng không ngẩng đầu lên trả lời.
“Khắc cái gì?” Đỗ Tình hỏi.
Tô Trầm cười: “Xem tiếp chẳng phải sẽ biết.”
Hắn vận đao cực nhanh, rất rõ ràng là từng luyện. Theo từng đám lửa nở rộ, rất nhanh, một con vũ ưng màu lửa đỏ xuất hiện ở trên bàn tay Tô Trầm.
“Một con ưng?” Đỗ Tình lẩm bẩm thành tiếng.
“Nói chính xác, là Xích Hỏa Thứu.” Tô Trầm cười nói: “Ta đã luyện hai tháng, cuối cùng có thể đại khái đem nó khắc ra. Tay nghề không tốt lắm, nhưng đại thể xấp xỉ là được.”
“Ngươi điêu khắc nó làm gì?”
“Giữ làm kỷ niệm.” Tô Trầm cười đáp.
“Xì!” Đỗ Tình cho hắn một cái lườm.
Tuy quen biết thời gian không dài, nàng lại đã có chút hiểu biết Tô Trầm con người này. Lấy tính cách hắn, sẽ không làm chuyện nhàm chán như vậy đâu.
Nhưng hắn đã không nói, mình cũng lười hỏi. Mỗi người đều có bí mật của mình, không hỏi bí mật của người khác, vốn là lễ phép cơ bản giữa nguyên sĩ.