Chương 287: Chư Tiên Dao
* * *
Tang Trăn ngẩn người, cuối cùng gật đầu: “Ngươi có thể cho bao nhiêu?”
“Ta sẽ tận khả năng làm thêm một ít cho các ngươi dùng gấp, sẽ không ít hơn một trăm bình đi. Nhưng các ngươi cũng cần thông cảm ta, bây giờ làm thuốc, ta thiệt quá nhiều rồi.”
“Được, ta trở về sẽ nói với hắn.”
Tô Trầm xoay người rời khỏi.
Hai ngày sau.
Chư Thần một lần nữa tìm đến Tô Trầm.
Một lần nữa bên cạnh hắn còn có thêm một người.
Một nữ nhân.
Một nữ nhân kiều diễm như hoa.
“Tô công tử, ba ngày đã qua, ngươi cân nhắc thế nào rồi?” Nhìn Tô Trầm, Chư Thần hỏi.
Tô Trầm nhìn thoáng qua nữ tử bên cạnh hắn, hỏi: “Nếu ta nói không, ngươi có phải muốn mời người bên cạnh ra tay đối với ta, mạnh mẽ khống chế ta đi thu lại việc bán hay không?”
Chư Thần hơi biến sắc, đang muốn tức giận, nữ tử bên cạnh hắn đã cười nói: “Tô công tử thật sự là nói đùa rồi, nơi này là Tiềm Long viện, ai dám giương oai ở nơi này chứ? Lại nói Chư gia ta luôn luôn nguyện ý giúp mọi người làm điều tốt, có thể buôn bán thì tuyệt không cường đoạt.”
Tô Trầm cười meo meo nói: “Như vậy à, thế ta an tâm rồi. Đã như vậy, các ngươi trở về đi. Thời gian ba ngày không đủ, ta còn muốn cân nhắc thêm ba ngày.”
“Tô Trầm ngươi đừng có nể mặt rồi mà không biết điều...” Chư Thần tức giận.
Nữ tử kia ngăn hắn nói: “Tô công tử cần gì từ chối người ta ở ngoài ngàn dặm? Nếu ngươi cảm thấy Chư gia ta điều kiện không tốt, chúng ta còn có thể bàn tiếp mà. Hoặc là... Trước tiên gặp người chúng ta chuẩn bị cho ngươi như thế nào?”
Người chuẩn bị cho ta?
Tô Trầm sửng sốt.
Chỉ thấy nữ tử yêu diễm kia vỗ vỗ tay, trong vạt rừng nhỏ cách đó không xa có một nữ tử đi ra.
Đó là một cô gái thoạt nhìn ước chừng mười sáu tuổi, mặc một chiếc váy dài màu tím, trên mặt che một tầng lụa trắng, trên đầu cắm một cây Ngọc Bộ Diêu, đi từng bước tới, mỗi một bước đều mang theo phong tình thướt tha, trong cái giơ tay nhấc chân đều mang theo sự dụ hoặc vô cùng.
Tới đứng thẳng trước người Tô Trầm, trước uyển chuyển thi lễ, một thanh âm động lòng người trong vắt như chim hót nơi khe núi truyền đến:
“Chư Tiên Dao ra mắt Tô Trầm công tử.”
Khẽ gật đầu, khẽ thi lễ, lúc này mới chậm rãi tháo khăn che mặt, lộ ra một khuôn mặt tuyệt thế thổi có thể vỡ, làn da như ngọc. Một đôi mắt phượng kia tựa cười mà không cười nhìn hắn, trong ánh mắt khẽ lưu chuyển gợn sóng, dần dần đem thể xác và tinh thần của Tô Trầm hấp dẫn.
Tô Trầm sững sờ nhìn, như dại ra.
Nữ tử yêu diễm kia ở bên cạnh nhìn thấy, hé miệng cười nói: “Xem ra công tử rất là vừa lòng đối với Tiên Dao nhà ta, đã như thế, sao không theo Tiên Dao nhà ta mà đi, trải qua ngày tháng khoái hoạt.”
Chư Tiên Dao kia đã đi từng bước đến bên cạnh Tô Trầm, tay ngọc nhẹ nhàng đặt ở trên tay Tô Trầm, kéo hắn đi về phía căn phòng nhỏ cách không xa.
Tô Trầm theo nàng đi từng bước một, vào phòng, Chư Tiên Dao đã dẫn hắn đến trên một cái giường, bảo hắn nằm xuống, Chư Tiên Dao ghé đến bên tai hắn nhẹ giọng nói: “Công tử là thích ta, đúng không? Đã như thế, sao không đáp ứng điều kiện của Chư gia. Chỉ cần thu hồi việc bán, ngươi ta liền có thể vĩnh viễn bên nhau mà. Đi thôi, tiến vào thế giới ảo mộng kia, thu hồi nó...”
Chư Tiên Dao nhẹ nhàng nói, một lần lại một lần lặp đi lặp lại.
Mắt thấy Tô Trầm dần dần tiến vào trạng thái ngủ mơ, trên mặt Chư Tiên Dao hiện ra một tia đắc ý.
Đúng lúc này, một thanh âm đột nhiên vang lên: “Thì ra các ngươi là thông qua phương thức này để ảnh hưởng ta sao? Kiến thức rồi.”
Là Tô Trầm.
“Ngươi chưa trúng chiêu?” Tâm thần Chư Tiên Dao run rẩy dữ dội, liền cảm thấy một luồng lực lượng tinh thần cường đại phản xung thức hải, nàng kêu lên “A” một tiếng, ôm đầu ngã xuống.
Tô Trầm đã ngồi dậy, tóm chặt cánh tay Chư Tiên Dao không để nàng lui ra phía sau.
Bên ngoài Chư Thần và nữ tử yêu diễm kia cũng nghe được tiếng hô, cùng nhau xông vào phòng, chỉ thấy tay Tô Trầm đã bóp chặt trên cổ họng Chư Tiên Dao, lạnh nhạt nói: “Nếu không muốn cô ta chết, thì thành thật một chút.”
“Tô Trầm, ngươi lớn mật lắm!” Chư Thần kinh hãi.
“Ở Tiềm Long viện động thủ với ta, không phải ta lớn mật, là lá gan các ngươi rất lớn đó!” Tô Trầm hừ lạnh.
Đối phương ở Tiềm Long viện đã dám động thủ, quả thực có chút ngoài dự đoán của mọi người.
Cái này không phải nói Chư gia đã mạnh mẽ đến mức có thể không đặt Tiềm Long viện vào mắt, mà là bọn họ ra tay thần không biết quỷ không hay, căn bản không có động tĩnh gì lớn. Công kích đến từ tầng diện tinh thần, là lặng yên không có tiếng động nhất, mặc dù là giám sát trong viện cũng chưa phát hiện.
Càng làm người ta không thể ngờ được là, xuống tay đối với Tô Trầm không phải nữ tử yêu diễm kia, mà là cô gái dung mạo tuyệt đẹp, thoạt nhìn tuổi tác so với hắn còn nhỏ hơn một chút này.
Hơn nữa ra tay là quả quyết như thế, vừa lên đã động thủ.
Nếu không phải Tô Trầm có điều chuẩn bị trước, thật sự phải mắc bẫy rồi.
Dù vậy, Tô Trầm thật ra vẫn bị mê hoặc một lát.
Không thể không thừa nhận, yêu hoàng huyết mạch là phi phàm, so với Quỷ Tâm yêu hoàng, hoặc tâm thuật của Kim Linh Nhi rõ ràng kém một đoạn.
Thời khắc này nữ tử yêu diễm kia đã giật mình nói: “Sao có khả năng? Ngươi sao có thể nhanh như vậy đã tỉnh táo lại?”
Ngón tay khẽ cắt giữa cổ họng Chư Tiên Dao một chút, cảm thụ làn da nhẵn nhụi như ngọc mỡ dê kia, Tô Trầm hừ: “Xem ra Chư gia từ trước tới giờ đều không có thành ý gì đàm phán với ta, các ngươi chỉ muốn ta chết, đúng không?”
“Công tử hiểu lầm rồi.” Nữ tử yêu diễm kia vội nói: “Chư gia ta là thật tâm thành ý muốn đạt thành hợp tác với công tử. Thật sự là công tử không muốn hợp tác, bất đắc dĩ mới ra hạ sách này. Vừa rồi sở dĩ mời tiểu thư ra tay, cũng chỉ là muốn để công tử thu hồi việc bán trước, sau đó lại bàn bạc việc vào ở rể. Chỉ tiếc công tử tỉnh lại quá sớm, chưa thể cho chúng ta cơ hội bày tỏ thành ý của mình.”
Nói xong còn vẻ mặt tiếc nuối bất đắc dĩ, vẻ mặt muốn bao nhiêu chân thành thì có bấy nhiêu chân thành, Tô Trầm nhìn cũng bất đắc dĩ nói: “Nói như vậy, vẫn là ta có lỗi tỉnh lại quá sớm?”
“Không phải sao.” Nữ tử yêu diễm cho Tô Trầm một cái lườm u oán.
Nữ nhân này không đề cập chút nào về an nguy của Chư Tiên Dao, chỉ là không ngừng kể ra oan khuất cùng thành ý, tâm tư tỉ mỉ, nói chuyện lại là con muỗi cũng bay không lọt, làm cho Tô Trầm nhất thời đều không bắt được lỗi gì của nàng, hắn nghe tới mức liên tục nhíu mày.
Nữ tử yêu diễm kia thấy hắn như vậy, thở dài nói: “Mà thôi mà thôi, bây giờ nói cái gì công tử nghĩ hẳn đều không tin. Đã như thế, trái lại không bằng Chư gia ta làm nhiều chút nữa, để bày tỏ thành ý.”
“Làm thêm chút?” Tô Trầm không hiểu.