Chương 288: Hỏi
* * *
“Đúng vậy.” Yêu diễm nữ nói: “Công tử không phải cho rằng chúng ta chỉ muốn lợi dụng ngươi thu hồi việc bán, sau đó giết người quỵt nợ sao? Đã như thế, chúng ta trả tiền trước là được.”
Nói xong đã cùng Chư Thần lui ra ngoài phòng.
Trả tiền trước?
Tô Trầm giật mình, chỉ thấy nữ tử tên Chư Tiên Dao kia đã hướng về trong lòng Tô Trầm ngã vào, sóng mắt như nước, nổi lên một mảng xuân triều, trong miệng càng nói: “Công tử hiểu lầm Tiên Dao rồi, Tiên Dao chỉ là muốn sớm hoàn thành việc này, để cùng công tử kết tóc se tơ, từ nay về sau cùng nghỉ cùng bay. Công tử không tin, chúng ta hôm nay thành thân trước. Công tử yên tâm, Tiên Dao vẫn còn nguyên vẹn...”
Nói xong quần áo trên vai nàng thế mà tự tuột xuống, lộ ra một mảng lớn bờ vai thật đẹp.
Chư Tiên Dao lại không để ý hắn khống chế mình, hướng trên môi Tô Trầm hôn tới.
Tô Trầm bị dọa giật mình, hoàn toàn là theo bản năng, hắn đẩy Chư Tiên Dao ra.
Một cú đẩy này, Tô Trầm lập tức biết sắp xui xẻo rồi, khi một lần nữa trở tay đi bắt, lại thấy thân hình Chư Tiên Dao chợt lóe, đã từ dưới tay hắn bay ra, ‘phành’ một cái đánh vào trên cửa phòng, húc vỡ cửa phòng, lao ra ngoài phòng.
Mẹ nó, vẫn mắc bẫy con nhỏ này.
“Ha ha ha ha, đa tạ Tô công tử thương hương tiếc ngọc, nếu công tử muốn ba ngày nữa, vậy thì cho thêm ba ngày đã làm sao. Ba ngày sau chúng ta lại đến thăm, Tiên Dao cáo từ trước.”
Khi Tô Trầm lao ra khỏi phòng, trên đất trống đã chỉ để lại đoạn lời này.
Nhìn xung quanh không có một bóng người, ngay cả giám sát kia cũng chưa kinh động, Tô Trầm chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu cười khổ một tiếng.
Sau đó hắn ngửa đầu hô lớn: “Nhớ rõ buổi tối đến, đó mới là thời điểm tốt để lên giường!”
Buổi sáng giống với mọi khi, sau khi tan học Tô Trầm dọc theo con đường cây phủ bóng bên hồ trở về học xá.
Đang đi, lại nhìn thấy một nam tử trung niên ở đối diện đi tới.
Nam tử đó thân hình gầy yếu, có một cái mũi ưng làm người ta khắc sâu ấn tượng, trên môi còn để lại hai hàng râu nhỏ.
Hắn đứng lại ở trước người Tô Trầm, dùng chất giọng có chứa từ tính nói: “Tô Trầm?”
“Là ta. Ngươi là...” Tô Trầm hỏi ngược lại.
“Ta tên Trương Đình Nguyệt, là Nhị thúc của Trương Thánh An, ta nghĩ ngươi biết cái tên này.” Gã râu kẽm nói.
Rốt cuộc vẫn tới rồi sao?
Tô Trầm nhìn nhìn xung quanh, một ít bóng người như ẩn như hiện.
Khẽ cười một tiếng, Tô Trầm trả lời: “Đương nhiên, như sấm bên tai. Muốn tìm một chỗ tán gẫu sao?”
Như có chút kinh ngạc bởi Tô Trầm trấn định, Trương Đình Nguyệt nhìn thật sâu Tô Trầm thêm một lần, lúc này mới nói: “Được.”
Vẫn như cũ là trong quán trà nhỏ bên hồ.
Vẫn là vị trí cũ kia.
Trương Đình Nguyệt ngồi ở trên vị trí Chư Thần từng ngồi, nhìn Tô Trầm.
“Thánh An là đứa nhỏ xuất sắc, nó tuy là cháu của ta, ta lại đối đãi nó như con mình. Khi nhận được tin tức, ta thực không dám tin tưởng đôi tai mình. Ta biết, đây khẳng định là nói dối. Ta hiểu biết thực lực của Thánh An, Lạc Ưng sơn có lẽ có nguy hiểm, nhưng nguy hiểm này là đối với những kẻ không đủ thực lực, không bao gồm Thánh An. Niêm Thổ Cự Nhân... Nó có lẽ không phải đối thủ của tên to xác kia, nhưng chỉ cần nó muốn, khẳng định có thể từ trong tay tên kia chạy thoát.”
“Thật không, vậy có lẽ hắn không muốn thì sao.” Tô Trầm nhún vai.
Sắc mặt Trương Đình Nguyệt trầm xuống: “Chúng ta đang thảo luận là cháu của ta, ngươi chẳng lẽ không nên biểu hiện nặng nề một chút sao?”
“Ngươi chạy tới tìm ta, vì thấy ta bi thương?”
“Ta chạy tới tìm ngươi, là vì theo ta được biết, ở trước khi cháu ta gặp chuyện, từng xảy ra một chút khúc mắc với ngươi.”
“Xem!” Tô Trầm buông tay: “Ngươi cũng biết cái này, đây là nguyên nhân vì sao ta không có cách nào đau lòng vì bạn học. Còn có, ngươi tốt nhất biết một sự kiện, không phải ta không vừa mắt với hắn, là hắn đoạt đồ của chúng ta!”
“Cho nên ngươi liền giết nó?”
“Ngươi nói ra lời này ta không cảm thấy kỳ quái một chút nào.” Tô Trầm cười lạnh: “Quý tộc các ngươi không phải là như thế sao? Không tìm mấy kẻ chôn cùng, chết cũng chết không yên.”
Trong mắt Trương Đình Nguyệt hiện ra ngọn lửa phẫn nộ: “Tiểu tử, ngươi cho rằng khoảng thời gian này chúng ta đang làm gì? Ta đã điều tra nơi xảy ra chuyện. Không sai, Niêm Thổ Cự Nhân là tập kích bọn Thánh An, nhưng nơi đó trừ bọn Thánh An, tương tự còn có dấu vết người khác từng chiến đấu! Tuy những dấu vết này đã bị người ta dọn dẹp rồi, nhưng sao có thể giấu diếm được ánh mắt của ta?”
“Vậy lại như thế nào?”
“Ta nghe nói ngươi phát minh một loại đồ chơi nhỏ, tên là Lôi Hỏa Đạn? Nơi đó có vết cháy Lôi Hỏa Đạn chế tạo!”
“Ta đã bán ra rất nhiều.”
“Ta còn nghe nói ngươi là dược tề sư, mà nơi đó có mảnh vỡ bình Vân Vụ dược tề cùng khu thú dược tề.”
“Cũng từng bán ra.” Tô Trầm nhún vai.
“Nói như vậy ngươi không thừa nhận nơi Thánh An bị giết, ngươi cũng ở nơi đó?”
“Đương nhiên, ta không có mặt.” Tô Trầm rất kiên quyết lắc đầu: “Vài thứ kia ngươi nói không quan hệ với ta. Có thể có người dùng Lôi Hỏa Đạn hoặc dược tề từ chỗ ta mua đi, nhưng cái đó đều không phải ta làm ra.”
Trương Đình Nguyệt cười lên khặc khặc: “Tốt lắm, ta muốn chính là ý kiến này của ngươi. Ta có phải hay không có thể lý giải như vậy, nếu ta tìm được chứng cớ chứng minh ngươi lúc ấy ở nơi đó, như vậy hại chết Thánh An sẽ có một người là ngươi?”
Tô Trầm bị đoạn lời này của hắn làm sửng sốt một phen, sắc mặt rốt cuộc thận trọng hẳn lên.
Hắn nhìn Trương Đình Nguyệt, nhẹ nhàng gật đầu.
Vì thế Trương Đình Nguyệt đứng dậy: “Đã như thế, vậy ta tạm biệt trước. Nhớ kỹ lí do của ngươi, một lần sau khi ta lại tìm ngươi, phải cẩn thận chút.”
Trương Đình Nguyệt nói xong cười hê hê rời đi, chỉ còn lại Tô Trầm sắc mặt xanh mét.
Đi chưa được bao xa, Trương Đình Nguyệt đột nhiên nói: “Tâm Viên!”
Một bóng người trẻ tuổi đã xuất hiện bên cạnh Trương Đình Nguyệt: “Nhị gia.”
“Thế nào?”
“Tô Trầm thoạt nhìn rất trấn định, thật ra vẫn luôn đứng ngồi không yên. Ở trong khoảng thời gian nói chuyện với ngươi, hắn liên tục uống ba chén trà, trao đổi hai chân năm lần, trán toát mồ hôi, ánh mắt mất tập trung, cơ bản có thể xác định hắn đang nói dối.”
“Cơ bản có thể xác định? Không phải bảo ngươi dùng Kiểm Tra Nói Dối đối với hắn sao?”
“Dùng rồi, nhưng không có hiệu quả.”
“Lấy thực lực của ngươi thế mà không thể tra xét hắn?”
“Không phải, là thức hải người này tồn tại một tầng vách ngăn, khó có thể công phá, không phải nguyên kỹ, càng giống ngoại lực nào đó tác dụng, ví dụ như dùng dược tề loại tinh thần có thể lâm thời tăng cường cường độ linh hồn.”
Trương Đình Nguyệt hơi nheo mắt lại, hắn tự hỏi chốc lát, nói: “Tinh thần dược tề giá cả đắt đỏ, ít thì mấy ngàn, nhiều thì mấy vạn, cho dù hắn là dược tề sư cũng không có khả năng vô duyên vô cớ sử dụng thuốc này. Chẳng lẽ hắn sớm biết có khả năng này, cho nên chuẩn bị trước? Tô Trầm này xem ra quả thực có quỷ!”