Chương 289: Tụ tập
* * *
“Vậy nhị gia chúng ta...” “Không vội, theo dõi hắn, đừng để hắn chạy là được. Đợi một chút tin tức của người khác bên kia trước, Quan tam nương bọn họ cũng không phải dễ đối phó, kết quả hẳn rất nhanh sẽ có.”
————————————
Quan tam nương gọi là tam nương, thật ra mới mười sáu tuổi, tuổi còn rất trẻ.
Nàng vĩnh viễn đều là một thân đồ đen, trên đầu còn đeo một đóa hoa trắng, nghe nói là vì ba đời chồng đã chết của nàng.
Đây là một Hắc Quả Phụ tiếng tăm lừng lẫy.
Giờ phút này vị Hắc Quả Phụ này ngồi ở trước người Kim Linh Nhi, dùng móng tay đỏ thật dài kia của nàng gợi cằm Kim Linh Nhi, dùng chất giọng mê chết nam nhân nói: “Khuôn mặt nhỏ mê người cỡ nào, lấy tính tình Sơn Ưng nhà ta, thấy nhất định là cực thích. Nói xem một tiểu đội các ngươi, nhiều người như vậy đều đã chết, lại chỉ một mình ngươi chưa chết, vậy cũng quá thiếu nghĩa khí rồi. Tin tưởng Sơn Ưng ở dưới chín suối, nghĩ hẳn cũng sẽ vướng bận ngươi.”
Kim Linh Nhi run bần bật.
Nàng biết móng tay đỏ trước mắt không phải sơn móng tay, mà là một loại kịch độc thực cốt tiêu cơ, chỉ cần đâm rách làn da một chút, là có thể ở nháy mắt giết chết ba người như nàng.
“Tam nương... Ta...”
“Suỵt!” Quan tam nương dùng ngón tay của tay trái ở trên môi khẽ Suỵt một cái: “Không cần vội, nói ra đáp án quá sớm, sẽ không thú vị nữa. Thật ra Sơn Ưng là chết như thế nào, với ta mà nói không quan trọng chút nào cả. Quan trọng là, hắn đi quá tịch mịch, thế này thật sự không tốt, cần có người đi xuống bầu bạn với hắn.”
Nàng nói xong, mu bàn tay đã lướt qua mặt Kim Linh Nhi.
Xúc cảm lạnh lẽo.
Kim Linh Nhi kinh hãi nói: “Ngươi không thể làm như vậy, ta cũng là huyết mạch quý tộc, ngươi xuống tay với huyết mạch quý tộc, sẽ...”
“Ta chưa nói muốn giết ngươi mà.” Quan tam nương nhẹ nhàng vuốt ve gò má của nàng, cười duyên nói: “Ta sao có thể làm ra loại chuyện vùi hoa dập liễu đó chứ. Thế giới này, ta chỉ giết nam nhân.”
Kim Linh Nhi thở phào.
“Nhưng, ta không hạ thủ, không có nghĩa là không có người khác hạ thủ. Ngươi xem, Sơn Ưng nhà chúng ta đã chết, Thánh An, Chung Đỉnh, Hồng Ngũ, Trịnh Cuồng người ta mỗi người cũng đều chết rồi. Nhiều con em huyết mạch quý tộc như vậy bị người ta hại chết, không phải không có việc gì sao? Cho nên có một số việc, chỉ cần làm thật đẹp, thật ra cũng không có cái gọi là hậu quả nữa, ngươi nói đúng không?”
Quan tam nương cười càng thêm vui vẻ.
Tiếng cười tản ra sự khủng bố vô hình, chiếm cứ toàn bộ nội tâm của nàng.
Kim Linh Nhi rốt cuộc không chịu nổi nữa.
Nàng kêu to lên: “Ta nói, ta nói hết...”
Một canh giờ sau.
Trên một con dốc nhỏ phía nam Tiềm Long viện, Trương Đình Nguyệt đứng ở trên sườn núi, khoanh tay mà đứng, đứng phía sau là Tâm Viên.
Dưới dốc, một nam tử trẻ tuổi đeo kiếm đang đi tới.
Hắn bước chân không nhanh, nhưng đi ra mỗi một bước, khoảng cách liền nháy mắt rút ngắn một mảng lớn. Chỉ trong mấy bước, đã tới bên Trương Đình Nguyệt.
Hắn nói: “Vương Đấu Sơn rất cứng, hỏi không được cái gì.”
Nói xong bước đến dưới tàng cây ở bên, đứng tựa vào cây.
Trương Đình Nguyệt nhướng mày, đang muốn nói chuyện, lại nghe một thanh âm vang lên: “Cũng không kỳ quái một chút nào, Chung Thập Tứ ngươi nếu có thể hỏi ra cái gì, cũng sẽ không là Chung Thập Tứ nữa. Ngươi tới, vốn là tới giết người, không phải tới hỏi chuyện.”
Chung Thập Tứ không buồn để ý, Trương Đình Nguyệt đã nói: “Được rồi, Hồng Minh, ngươi bớt nói mấy câu đi, đừng trêu chọc hắn.”
Một người dáng vóc thấp bé trên cây cách đó không xa nhảy xuống, chính là Kim Thiền gia tộc Hồng Minh, tứ thúc của Hồng Ngũ.
Đáp xuống đất, Hồng Minh nói: “Tôn Kế Tổ rất giảo hoạt, cũng rất cẩn thận, mới đầu hỏi không ra cái gì. Nhưng khi ta hỏi cái chết của Nghiêm Phục Hưng, hắn vẫn có chút kích động. Ta có thể nhìn ra hắn đang oán hận, oán hận người nào đó, tuy ta không biết đó là ai.”
Chung Thập Tứ cười lạnh: “Cho nên ngươi cuối cùng chỉ hỏi ra được một chút như vậy?”
“Đã đủ rồi.” Một thanh âm ù ù truyền đến.
Quay đầu nhìn, lại là một người dưới dốc đang đi tới.
Tướng ngũ đoản, bàn tay lớn, ngón tay cực ngắn, chính là thành viên Hạn Long gia tộc.
Hắn tên Giang Đào, tam thúc của Giang Dương.
Sải bước đi tới, Giang Đào nói: “Đỗ Tình nha đầu kia biểu hiện cũng xấp xỉ, tuy cô ta cố gắng giả bộ bình tĩnh, nhưng ta nhìn ra được, khi bọn Giang Dương chết... Cô ta có mặt.”
“Hừ, bọn Chung Đỉnh Giang Dương đã chết, mấy tên vô huyết ngược lại không có việc gì, bản thân điều này chính là vấn đề lớn nhất.” Hồng Minh đã nói.
“Nhưng chung quy không thể trở thành chứng cớ.” Trương Đình Nguyệt nhíu mày.
“Cần chứng cớ cái gì? Bọn Cuồng nhi đã chết, mấy tên vô huyết này lại không chết, cho dù không là bọn chúng làm hại, cũng không thể để bọn chúng sống một mình, phải giết hết thảy, chôn cùng bọn nhỏ. Nào còn cần chứng cớ gì!”
Một thanh âm cuồng vọng truyền đến.
Thanh âm này thô to hào sảng như đại ca nào đó phân chia tang vật, người phát ra lại là nữ nhân.
Một nữ nhân làm cho người ta sau khi nhìn thấy sẽ cảm thấy mình hổ thẹn khi làm nam nhân.
Một nữ nhân làm người ta sau khi nhìn thấy sẽ nhớ tới mãnh mã (voi ma-mút) cự thú điên cuồng trên bắc vực thảo nguyên.
Một nữ nhân làm người ta sau khi nhìn thấy sẽ cảm thấy người phụ nữ của mình là thiên tiên cực phẩm tăng tiến cảm tình vợ chồng hài hòa.
Khi nữ nhân này ngậm một điếu thuốc lá, sải đôi chân voi của nàng ầm ầm đi tới, toàn bộ triền núi cũng vì thế run rẩy không chịu nổi gánh nặng.
Ở sau khi nàng tới trên sườn núi, mọi người cảm thấy như có một đám mây đen che chắn đỉnh đầu mình.
Nhìn thấy nàng tới, Trương Đình Nguyệt cười nói: “Trịnh Bát Sơn, Tiềm Long viện không phải Hắc Tê trại, đừng có mọi chuyện đều dùng quy củ Cửu Mang sơn ngươi đến xử lý. Nếu ngươi muốn giết người, phải tìm ra trước ai đáng chết, sau đó thông báo Tiềm Long viện. Trải qua cho phép mới có thể động thủ, nếu không ngươi sẽ chỉ đưa tới tai hoạ cho bản thân. Không có chứng cớ thì không thể thuyết phục Tiềm Long viện, bọn họ sẽ không tùy tiện thả người. Nói đến cái này, tình huống ngươi bên kia như thế nào?”
Trịnh Bát Sơn hút mấy hơi thuốc lá, phun ra một ngụm khói đặc có thể so với Vân Vụ dược tề, sau đó nói: “Ta chưa nhìn thấy tiểu tử Vân Báo kia.”
“Hả?” Trương Đình Nguyệt nhướng mày: “Vì sao? Hắn trốn tránh ngươi.”
“Không phải, bởi vì đi ăn cơm, vừa ăn xong.”
Trương Đình Nguyệt tức giận tới mức cả người run lên: “Trịnh Bát Sơn! Ta không phải bảo ngươi làm xong việc rồi mới ăn sao?”
“Ta biết, nhưng ta lúc ấy gặp một cửa hàng nhỏ, cửa hàng đó làm thịt bò thật sự là quá mỹ vị, ta không khống chế được, liền ăn chín mươi tám bát. Vốn ta muốn gom đủ một trăm bát, nhưng ông chủ chết tiệt kia thế mà lại nói hết hàng rồi. Ta cũng chỉ có thể đi tìm Vân Báo, kết quả lại phát hiện đã đến thời gian ước định gặp mặt, cũng chỉ có thể qua đây trước.” Nữ nhân này hình thể so với Cương Nham còn cao hơn một đoạn, thân thể so với gấu núi còn dày rộng hơn không thèm để ý trả lời.