Chương 290: Dương mưu
* * *
Hồng Minh cười lạnh: “Đã biết sẽ là như thế này, một Chung Thập Tứ, một Trịnh Bát Sơn, đều là không đáng tin.”
Chung Thập Tứ khẽ nhíu mày: “Ta ít nhất đã đi.”
“Tương đương chưa đi.”
“Ngươi muốn chết sao?”
“Ngươi thử xem.”
Hai người nháy mắt giương cung bạt kiếm hẳn lên.
“Đủ rồi!” Trương Đình Nguyệt quát: “Chính sự còn chưa xong xuôi, ồn cái gì mà ồn? Thật muốn người một nhà đánh một trận sao?”
“Ai là người một nhà với hắn.” Chung Thập Tứ Hồng Minh đồng thời hừ một tiếng nói.
Trương Đình Nguyệt Giang Đào đều cảm thấy đau đầu, chỉ có Trịnh Bát Sơn không thèm để ý phát ra tiếng cười như tạ.
Trương Đình Nguyệt không thể nhịn được nữa, đột nhiên ngẩng đầu nói: “Quan tam nương, ngươi còn không ra nói tình huống sao? Hay là cần ta đại giá mời ngươi mới bằng lòng đi ra?”
Một chuỗi tiếng cười duyên liền từ bốn phương tám hướng truyền đến: “Người với người, có khi chính là cần đối chiếu mới có thể thấy cao thấp, ta chỉ là muốn nghe thanh âm các ngươi thất bại khi mà thôi.”
Trong mắt Trương Đình Nguyệt phát sáng: “Nói như vậy, ngươi đã có tin tức?”
“Quan tam nương ta không có gì hỏi không ra.”
Bóng người chợt lóe, trên đất trống đã hiện ra bóng người Quan tam nương.
Một thân lụa đen, so sánh với Trịnh Bát Sơn kia, quả thực chính là khác biệt của người đẹp cùng dã thú.
Chỉ tiếc dã thú này lại là giống cái.
“Tình huống như thế nào?” Toàn bộ mọi người cùng nhau hỏi.
“Như dự liệu.” Quan tam nương trả lời: “Có người hạ dược ở trên thân bọn Thánh An, do đó đưa tới Niêm Thổ Cự Nhân.”
“Ai?”
“Ai là dược tề sư?”
Khi Tô Trầm lại một lần nữa nhìn thấy Trương Đình Nguyệt, là ở buổi chiều cùng ngày.
Một lần này, không là một mình gã nữa, mà là sáu người.
Trước nguyên năng tháp, Trương Đình Nguyệt mặt đầy ý cười nói: “Tô công tử, vẫn là ta, hy vọng có thể chuyện nói chuyện tiếp với ngươi về cháu ta. Có rảnh không?”
Tô Trầm nhìn vài người phía sau hắn, trả lời: “Có lời gì nói ngay tại đây đi.”
“Không bằng tìm một chỗ thong thả nói chuyện.” Trương Đình Nguyệt nói.
Tô Trầm lắc đầu: “Nói ngay đây.”
Trương Đình Nguyệt nhíu mày, đang tìm từ, Trịnh Bát Sơn đã không kiên nhẫn nói: “Tiểu tử sợ rồi sao? Thế nào? Ngươi cho rằng dựa vào nguyên năng tháp đạo sư ngươi, ngươi sẽ an toàn? Hừ, đã dám làm thì phải dám gánh vác, đạo sư của ngươi cũng không bảo hộ được ngươi!”
Trong lòng Trương Đình Nguyệt giận điên lên, Trịnh Bát Sơn nói như vậy tương đương đem sự tình công khai nói ra.
Mặc dù không thể động thủ ở Tiềm Long viện, hắn cũng vẫn hy vọng có thể tìm chỗ yên tĩnh, có thể cho Tô Trầm uy hiếp tâm lý lớn hơn nữa, mà không phải ở đây, để Tô Trầm cảm giác có thể có chỗ dựa.
Nhưng lời cũng đã nói ra miệng, Trương Đình Nguyệt cũng không có cách gì.
Thời khắc này Tô Trầm nghe được Trịnh Bát Sơn nói, nhướng mày cười lạnh: “Ta không biết ngươi đang nói cái gì?”
“Nói cái gì? Tiểu tử, chuyện ngươi đã làm!” Trịnh Bát Sơn tiếp tục ngông cuồng nói: “Chuyện ngươi hại chết bọn Trịnh Cuồng, đã để lộ nội tình, còn dám chống chế? Lập tức đi theo chúng ta, có thể cho ngươi toàn thây!”
Tô Trầm dứt khoát không để ý tới cô ta nữa, chuyển hướng người khác: “Có ai có thể đem chuyện nói được rõ ràng không?”
Nói thực, dưới loại tình huống này còn có thể trấn định tự nhiên, Trương Đình Nguyệt cũng cảm thấy Tô Trầm thật sự có chút thủ đoạn.
Nhưng hắn vẫn nói:
“Tô Trầm, ngươi bởi vì bọn Thánh An đoạt đi Kim Cương Cự Viên của các ngươi, sinh lòng khó chịu, liền sử dụng Thạch Hồn dược tề trên người bọn họ, dẫn Niêm Thổ Cự Nhân đến tấn công, đúng hay không?”
“Chứng cớ đâu?” Tô Trầm hỏi ngược lại.
“Kim Linh Nhi chính là nhân chứng.” Quan tam nương nói.
Tô Trầm cười nói: “Ngươi cho rằng ta làm loại chuyện này, còn có thể đặc biệt nói cho Kim Linh Nhi?”
“Ngươi đương nhiên sẽ không nói, nhưng Kim Linh Nhi sẽ phát hiện. Ngươi sẽ không cho rằng đã xảy ra chuyện lớn như vậy, cô ta cái gì cũng không làm chứ? Cô ta biết nhất định sẽ đưa tới mấy nhà chúng ta, cho nên luôn luôn tìm chứng cớ.” Quan tam nương lấy ra một bình thuốc: “Đây là Thạch Hồn dược tề ngươi ngày đó sử dụng nhỉ? Kim Linh Nhi ở phụ cận nơi các ngươi ngày đó cắm trại tìm được. Mà tiểu đội các ngươi lại chỉ có một dược tề sư là ngươi... Ha ha ha, ngươi còn có cái gì để nói?”
“Kim Linh Nhi!”
Tô Trầm hơi nheo mắt lại.
Sau đó hắn cười khẽ ha ha: “Quả nhiên nữ nhân này không đáng tin cậy.”
“Nói như vậy ngươi đã thừa nhận?” Trương Đình Nguyệt đã nói.
Tô Trầm cười lạnh nói: “Ta có thừa nhận hay không thật ra đều là râu ria, quan trọng chỉ là tìm được một cái bình thuốc rỗng, thì có thể chỉ ra và xác nhận ta sao? Không có chứng cớ chứng minh bình thuốc kia là của ta, hoàn toàn có khả năng là người khác sử dụng sau đó giá họa cho chúng ta, Tiềm Long viện sẽ không bởi vậy tin tưởng lời các ngươi nói.”
“Quả thực như thế, nhưng chúng ta biết là ngươi là đủ rồi.” Trương Đình Nguyệt giọng điệu âm trầm nói: “Tìm được chánh chủ, ngươi cho rằng ngươi còn chạy được sao?”
“Hoặc là ngươi cho rằng ngươi có thể cả đời tránh ở trong Tiềm Long viện?” Hồng Minh cũng nói.
Đúng vậy.
Chứng cớ không đủ, Tiềm Long viện có lẽ sẽ không làm gì hắn, nhưng sáu đại gia tộc chung quy sẽ không bỏ qua hắn.
Lần này cũng không giống các mâu thuẫn trước đây.
Vì báo thù giết con, sáu đại gia tộc cho dù ở cửa Tiềm Long viện ngồi thủ một trăm năm cũng làm ra được.
Thời khắc này nghe được lời này, ngay cả Tô Trầm cũng không khỏi thở dài: “Thật đúng là xui xẻo mà, tự cho rằng làm được không chút sơ hở, không ngờ vẫn bị nhìn ra. Nói như vậy, ta là như thế nào cũng trốn không thoát?”
Rốt cuộc thừa nhận rồi sao?
Trong lòng toàn bộ mọi người cùng nhau hò hét.
Trương Đình Nguyệt đã nói: “Tô Trầm, biết điều, rời khỏi Tiềm Long viện, còn có thể cho ngươi một cái thống khoái. Nếu lãng phí nhiều thời gian của chúng ta, vậy khó bảo đảm ngươi đến lúc đó phải chịu bao nhiêu đau khổ.”
“Như vậy à.” Tô Trầm nghiêng đầu nghĩ nghĩ, đột nhiên nói: “Ta biết ta làm chuyện sai lầm, ta mua một cái mạng của mình, có thể hay không?”
“Mua? Ngươi dùng cái gì để mua? Hoặc là ngươi cảm thấy ngươi so với sáu đại huyết mạch gia tộc còn có tiền hơn?” Giang Đào cười.
“Pháp môn vô huyết trùng kích Phí Huyết cảnh, như thế nào? Ta nghĩ các ngươi sẽ thích cái này.”
————————————————
Đám người Trương Đình Nguyệt rời khỏi, mang theo sự rung động Tô Trầm cho bọn họ.
Trở lại bên trong nguyên năng tháp, chỉ thấy Vân Báo đang chờ hắn.
“Giải quyết rồi?” Hắn hỏi.
Tô Trầm gật đầu: “Ừm, nói cái gì chuyện liên quan to lớn, không làm chủ được, cần đi về báo cáo trước một phen, trải qua gia chủ cho phép mới được.”
Vân Báo cười lạnh: “Làm bộ làm tịch. Một lần sau tới đây, bọn hắn sẽ nói cho ngươi, chuyện này gia chủ đã đồng ý, nhưng một phải bảo đảm công pháp là thật, hai ngươi không thể lén truyền cho người khác nữa. Vì thế ở mặt ngoài, chuyện này đã giải quyết, nhưng âm thầm, bọn hắn vẫn sẽ phái người giết ngươi, chẳng qua không lấy danh báo thù nữa, mà là lấy thủ đoạn ám sát.”