Chương 291: Âm mưu
* * *
“Có thể lấy thủ đoạn ám sát đã không tệ rồi.” Tô Trầm thở dài: “Ngươi biết, một sự kiện nếu chuyển tới âm thầm, như vậy huyết mạch gia tộc có một số ưu thế liền không cách nào phát huy. Bọn họ không thể gióng trống khua chiêng đối phó ta nữa, thực lực cũng sẽ bởi vậy chịu hạn chế.”
“Nhưng ngươi dù sao chỉ là Dẫn Khí cảnh, muốn đối phó ngươi, cũng không cần thực lực quá mạnh mẽ.”
“Nếu ta nói, chỉ cần ta muốn, trong một tháng ta có thể trùng kích Phí Huyết, ngươi tin hay không?”
Vân Báo lắc đầu: “Ngươi chưa phát minh loại công pháp đó.”
“Đã biết ngươi sẽ không tin.” Tô Trầm nhún nhún vai.
Lấy tốc độ Nguyên Năng Chi Nhãn hấp thu của hắn bây giờ, thành tựu đỉnh phong thật sự không khó.
Nhưng hiện tại là thời điểm đặt nền móng, không cần nóng lòng nhất thời.
Vả lại Dẫn Khí cảnh cũng không có nghĩa không thể tăng lên thực lực, lúc trước Thạch Khai Hoang một chỉ giết Phá Trận Tê đã từng nói, có Dẫn Khí nguyên sĩ có thể làm tới bước này, mà mình cách loại cấp độ đó còn kém quá xa.
Nếu muốn tương lai tiền đồ rộng lớn, vậy tốt nhất bây giờ đem mỗi một bước đều làm vững chắc. Tiềm Long viện ngọa hổ tàng long, có ai đạt tới thành tựu theo như lời Thạch Khai Hoang hay không thì hắn không biết, nhưng ở trước khi quét ngang Dẫn Khí, cũng không cần phải gấp gáp tấn thăng.
Thời khắc này Vân Báo hỏi: “Vậy kế tiếp, thì phải chuẩn bị thông báo Chư gia? Ngươi nói, bọn hắn sẽ mắc mưu không?”
Tô Trầm trả lời: “Bọn hắn sẽ mắc mưu hay không đều không quan trọng, quan trọng là, chỉ cần bọn hắn còn muốn độc chiếm Khai Hoang Thiên Nguyên Thuật, thì không thể dễ dàng chấp nhận nó rơi vào trong tay bất cứ người ngoài nào. Cái gọi là dương mưu, vốn chính là ngươi phát hiện là bẫy cũng phải chui vào.”
Nói đến đây, Tô Trầm đột nhiên cười: “Lúc còn nhỏ nghe kể chuyện, thường nghe tiên sinh kể chuyện nói một số lớn nguyên khí sĩ vì tranh đoạt bí tịch nào đó mà đánh nhau to. Một lần này, tình hình chúng ta cũng giống, chẳng qua không phải vì đạt được, mà là vì ngăn cản truyền lưu... Bọn họ rất nhanh sẽ phát hiện, đây thật ra là hoàn toàn hai loại chuyện khác nhau. Từ trong tay người khác cướp được một quyển bí tịch, ta không làm được. Nhưng bọn họ muốn ngăn cản một quyển bí tịch truyền lưu, tương tự muôn vàn khó khăn. Thế mà cho rằng ngăn chặn tiêu thụ trên mạng, thì có thể khiến ta không có cách nào. Ha ha, thật sự là ngu xuẩn! Trên mạng không bán được, ta còn không thể bán trong hiện thực?”
Vân Báo cũng cười: “Đó là bởi vì bọn họ không phải ngươi, không thể lý giải tâm tính của ngươi. Người ích kỷ, nhìn người khác cũng đều là ích kỷ.”
Hôm sau khi bọn Trương Đình Nguyệt lại đến, quả nhiên tỏ vẻ đồng ý.
Chỉ cần Tô Trầm đem Khai Hoang Thiên Nguyên Thuật giao cho bọn họ, chuyện cũ có thể bỏ qua.
Nhưng Tô Trầm tỏ vẻ, Khai Hoang Thiên Nguyên Thuật là Thạch Khai Hoang phát minh, không phải hắn, cho nên công pháp vốn ở trong nguyên năng tháp, bên trong có nguyên cấm trận cùng lưu ảnh bàn, hắn nếu đi lấy, tất bị Thạch Khai Hoang cảm giác được, đến lúc đó không cần sáu đại gia tộc giết hắn, Thạch Khai Hoang đem hắn diệt trước, cho nên cần sáu đại gia tộc tự mình đi lấy.
Tuy sáu đại gia tộc không phải người của Tiềm Long viện, nhưng Trương Đình Nguyệt trái lại cũng biết danh Thạch Khai Hoang, tò mò Thạch Khai Hoang đã phát minh thuật này, vì sao không như tâm nguyện trước đây của mình công bố với đời, mà là cất như vật báu.
Đối với điều này Tô Trầm trả lời, lòng người thật ra đều là ích kỷ. Năm tháng nghiên cứu dài đằng đẵng, sớm khiến hùng tâm tráng trí trước kia của Thạch Khai Hoang quét sạch, ở sau khi phát minh Khai Hoang Thiên Nguyên Thuật, lão cũng bước lên đường lui của tiền nhân, đem đồ của mình giấu như giấu vàng, không muốn dễ dàng truyền ra ngoài nữa, nếu không như vậy, sao có khả năng Khai Hoang Thiên Nguyên Thuật sau khi phát minh, đến bây giờ cũng không ai biết?
Chính như lúc trước nói, người ích kỷ nhìn người khác cũng đều là ích kỷ.
Ở trong mắt đám người Trương Đình Nguyệt, như loại biểu hiện này của Thạch Khai Hoang mới gọi là chân thực, cái gọi là đại công vô tư, vốn chính là chuyện phản nhân tính, cho nên không chút nghi ngờ đối với việc này.
Nói thực ra cũng không có gì để hoài nghi, công pháp là thật hay giả, cầm vào tay nhìn là biết. Mà mặc kệ thật giả, Tô Trầm đều phải giết, cho nên việc này cũng không ảnh hưởng gì.
Rất nhanh hai bên đã bàn bạc xong cách làm.
Buổi tối ngày kia, Thạch Khai Hoang có việc sẽ ra ngoài.
Đến lúc đó Tô Trầm sẽ đóng cấm chế nguyên năng tháp, để bọn Trương Đình Nguyệt tiến vào nguyên năng tháp, đánh cắp bản gốc Khai Hoang Thiên Nguyên Thuật. Tất cả cái này đều sẽ ở lại trong lưu ảnh bàn, làm chứng cớ hiện ra cho Thạch Khai Hoang.
Tuy nói có chút phiền phức, Trương Đình Nguyệt vẫn đồng ý.
Nhưng xuất phát từ an toàn, người chủ sự sáu đại gia tộc không có khả năng tự mình đi, sẽ chỉ phái một tên lính tốt không quan trọng gì đến trộm sách, như vậy vô luận hậu quả thế nào cũng sẽ không ảnh hưởng đến bọn họ.
Đương nhiên bọn họ sẽ không ngờ được, trọng tâm kế hoạch của Tô Trầm ngay từ đầu đã không ở chỗ này.
Không thể nói bọn Trương Đình Nguyệt ngu ngốc, chỉ là thiếu tin tức khiến bọn hắn ngay từ đầu đã ở vào vị trí bất lợi.
Rất nhiều chuyện vốn chính là như thế, vì sao rất nhiều kế sách nhìn như đơn giản lại có thể thực thi? Là vì tầng diện tin tức mỗi bên không tương đồng. Hậu nhân ngồi mà nói suông, vương hầu cặn bã, hoàn toàn không biết đổi thành mình ở loại tình huống đó, sẽ chỉ càng thêm không chịu nổi.
Buổi tối hôm sau, Tô Trầm một lần nữa rời khỏi Tiềm Long viện.
Đây đại khái là một lần hắn từ khi nhập học tới nay ra ngoài chăm chỉ nhất, ngắn ngủn vài ngày thời gian đã liên tục đi ra ngoài hai lần.
Một lần này ra ngoài, lại là đi gặp Dạ Mị —— Tang Trăn đã trở về Tam Sơn quận, hôm nay người quen Vĩnh Sinh Điện Phủ quan hệ không tệ với hắn cũng chỉ có một mình Dạ Mị.
Vẫn là sân cũ, Tô Trầm nhìn thấy Dạ Mị.
Không biết vì sao, lúc nhìn thấy Dạ Mị, Tô Trầm liền nghĩ tới Nguyệt Lông Sa, nhớ tới tràng ám sát dưới ánh trăng kia, bóng dáng kia theo ánh trăng mờ nhạt biến mất.
“Này, ngươi nhìn cái gì?”
Nhìn thấy bộ dáng ngẩn ngơ của Tô Trầm, Dạ Mị kỳ quái hỏi.
“A!” Tô Trầm phục hồi tinh thần, thu liễm tâm thần nói: “Không có gì.”
“Không có gì ngươi gọi ta đến?” Em gái ngây thơ khoanh hai tay: “Ta cho rằng ngươi là tới đưa dược tề cho ta cơ.”
“Quả thật là đưa dược tề.”
Tô Trầm vung tay ném cho nàng một cái rương.
Mở ra, bên trong đặt chỉnh tề hai hàng dược tề.
“Sao chỉ có tám mươi bình?” Dạ Mị hỏi.
“Làm dược tề cũng cần thời gian, chút này chống đỡ dùng trước đi.”
“Được rồi, dù sao tạm thời cũng đủ chống đỡ một đoạn thời gian.” Dạ Mị nghĩ nghĩ rồi trả lời.
Tỉnh Thần dược tề cũng không phải là hàng thông thường gì, giá trị cao, mặc dù Vĩnh Sinh Điện Phủ cũng sẽ không coi là dược tề bình thường mà tùy tiện phát.