Chương 57: Chém giết
Huyết Đồ!
Tô Trầm xuất thủ vừa hung ác vừa chuẩn xác, đầu tiên dùng bản thân Lang Đao làm mồi nhử thu hút sự chú ý của Bạch phu nhân, cũng che khuất tầm mắt ả, tiếp đó dùng thế bộc phát đột nhiên tập kích, chỉ trong giây lát đã chém chết Bạch phu nhân.
“Không!” Bạch Phàm kêu khóc thương tâm gần chết.
Hắn thật sự không ngờ nổi vợ mình chẳng qua chỉ khuyên nhủ người ta buông tay, kết quả lại gặp độc thủ như vậy.
Sao người này lại làm như vậy?
Hắn còn đau bi thương, chỉ thấy tay trái Tô Trầm đã giơ lên, nắm trước ngực Bạch phu nhân, kéo thi thể cô ta bay về phía Bạch Phàm. Lúc này đầu lâu Bạch phu nhân còn đang xoay tròn trên không trung chưa kịp rơi xuống đất, hai mắt trợn tròn thậm chí vẫn còn chút ý thức. Bạch phu nhân chứng kiếm Tô Trầm đẩy thi thể không đầu của bản thân lao tới, giơ cao như một tấm khiên, cô ta muốn hô to nhưng không thể phát ra nổi âm thanh nào, trước mắt dần đen tối, chút ý thức cuối cùng chìm vào hư vô.
Cùng lúc đó, Tô Trầm đã đẩy thi thể xông tới trước người Bạch Phàm.
Lúc này đầu Bạch phu nhân còn đang bay trên không, suy nghĩ của Bạch Phàm còn chưa rõ ràng, thậm chí cơn đau thương còn chưa kịp lên men thành thục, Tô Trầm đã giết tới.
Nhanh như sấm chớp.
Thời khắc nguy nan này hoàn toàn dựa vào bản năng rèn luyện nhiều năm, Bạch Phàm nhanh chóng tối lui, tốc độ cực nhanh, cũng là kẻ am hiểu thân pháp tốc độ, kéo theo một luồng huyễn ảnh dài trên không, khó khăn lắm mới né được một đao vừa rồi.
Tô Trầm xuất đao vào khoảng không, cũng không ngừng lại, đầu vai xoay lại tiếp tục đánh tới, tốc độ không hề suy giảm ngược lại càng lúc càng nhanh. Chỉ nghe hai tiếng ầm ầm, hai người lần lượt đánh vỡ quán rượu xông ra ngoài.
Bạch Phàm vừa nhanh chóng thối lui vừa dùng kiếm vẽ lên từng luồng kiếm khí ngăn cản Tô Trầm xông tới, đáp trả hắn lại là một đao thế lớn lực trầm của Tô Trầm.
Một đao đó không sử dụng Huyết Đồ nhưng vẫn đánh văng trường kiếm Bạch Phàm, lộ ra khoảng trống.
Bạch Phàm trong lòng hoảng hốt, sống chết trước mắt hắn cũng chẳng kịp đau thương hay phẫn nộ, tập trung tất cả lực lượng trên hai chân, tốc độ lại tăng vọt, thân thể như phá vỡ gông cùng xiềng xích. Từng vấn để nhỏ bé trước đây mãi không lĩnh ngộ được, giờ nhanh chóng lý giải, tiếp đó thực lực cũng có điểm đột phá, lao ra như gió.
Bạch Phàm âm thầm mừng rỡ, giờ khắc này tâm trạng hắn có thể nói vui buồn lẫn lộn, nhưng chỉ một khắc sau, tâm tình đó đã lại bị nhấn xuống địa ngục.
Hắn tăng tốc chẳng những không rời được khỏi Tô Trầm, thân hình Tô Trầm không ngờ cũng tăng tốc, như bóng với hình, phát động Yên Xà Bộ, kích hoạt Đạp Vân Chiến Ngoa, không ngờ còn lao tới nhanh hơn cả hắn.
Không thể nào?
Ta lâm trận đột phá nhưng vẫn không cách nào nhanh hơn hắn...
“Khong!” Bạch Phàm gào lên điên cuồng.
Một luồng sóng âm vô hình ầm ầm đánh tới, là một Nguyên kỹ sóng âm.
Thân hình Tô Trầm vừa né tránh công kích, Bạch Phàm đã nhân cơ hội nhanh chóng chuyển hướng. Nhưng ngay lúc hắn chuyển hướng đầu tiên là tâm trí mơ hồ, thân hình cứng nhắc, không biết vật gì phát ra âm thanh khổng lồ khiến Bạch Phàm như bị sét đánh, trước ngực đã nhiều thêm vài đóa hoa máu.
Tốc độ giảm sút.
Tô Trầm đã phi thân lao tới.
Bạch Phàm rốt cuộc cũng biết sợ, càng hối hận vì sao bản thân lại can thiệp vào chuyện này, chọc giận tên hung đồ kia.
Hắn gào lên: “Ngươi không thể giết ta, ta là…”
Trả lời hắn là một luồng đao quang lạnh lẽo.
Xoạt!
Bạch Phàm lung lay, thân thể vốn đang di chuyển với tốc độ cao cũng ngưng bặt.
Hắn cúi đầu, nhìn dưới bụng mình, một lỗ máu chậm rãi mở rộng, sau đó là nội tạng Bạch Phàm từ từ chảy ra.
“Đao… thật… lợi hại…” Bạch Phàm miễn cưỡng thốt lên lời cuối.
“Vợ ngươi đã đi, tội gì ở lại.” Tô Trầm lạnh lùng trả lời.
Trường đao lại vẽ xuống.
Lần này vệt máu trải dọc từ trán Bạch Phàm.
Cạch.
Thi thể hắn ngã xuống đất.
Lúc này khách trong quán rượu mới kịp xông ra, vừa ra khỏi cửa đã chứng kiến chiến đấu giữa hai người đã kêt thúc, một bên đã ngã xuống.
Chỉ trong khoảnh khắc đã phân thắng bại, chém liền hai người, khiến đám khách rượu thịt đều hít một hơi lạnh.
Khác với lần trước đối phó với bọn Lang Đao, lần này Tô Trầm chém giết vợ chồng Bạch Phàm đã có thể tính là chiến đấu chính diện. Mặc dù có phần đánh lén nhưng có thể giết liền hai vị Nguyên Khí Sĩ trong thời gian ngắn như vậy đã đủ chứng minh thực lực Tô Trầm. Nhất là khi truy sát Bạch Phàm, bất luận lực lượng, tốc độ hay khả năng phản ứng đều hơn xa Bạch Phàm.
Về phần ám khí cậu dùng để đả thương Bạch Phàm là gì, mọi người đều không thể thấy rõ. Nhưng bất kể cậu dùng thủ đoạn gì, trang bị gì, giết liền hai người chỉ trong nháy mắt như vậy đã đủ chứng minh thực lực của cậu, không phải ai cũng dám động vào.
Nếu người như vậy còn có kẻ nâng đỡ phía sau, vậy sẽ càng phiền toái.
Không ai muốn tự rước lấy phiền toái.
Cho nên những kẻ đã từng quan sát, những ánh mắt tham lam, đều lần lượt thu hồi dục vọng bản thân.
Mục tiêu đã thể hiện thực lực, như vậy mọi thứ cũng nên kết thúc.
Về phần Lang Đao, Bạch Phàm… Ai vậy?
Không ai để ý tới, tất cả tự động ngồi xuống, tiếp tục uống rượu, cứ như không chuyện gì xảy ra.
Sau khi kiểm tra thi thể, cái gì lấy được đều đã lấy, Tô Trầm trở lại quán rượu.
Trên mặt đất vẫn còn Hồng Ưng và Sơn Tiêu đang nằm.
Thân đã trúng độc, tay chân đều gãy, bọn họ không có sức bỏ chạy, chỉ có thể dùng ánh mắt hoảng sợ nhìn Tô Trầm.
Tô Trầm nhìn bọn họ, thu lại Mặc Vân, lại lấy thanh Thôn Nguyệt Lang Đao ra lạnh nhạt nói: “Ta không thích giết người, nếu không phải cặp vợ chồng kia tự tìm đường chết các ngươi vốn cũng chẳng cần chết. Nhưng giờ Lang Đao đã chết, giữ các ngươi lại xem ra cũng chẳng nghĩa lý gì.”
Hia người cùng biến sắc, đang định lên tiếng xin tha, Tô Trầm lại khoát tay, một luồng khí lưu vô hình ngăn miệng hai người: “Nghe nói Thôn Nguyệt Thiên Lang Đao ẩn chứa Lang hồn, mỗi khi chiến đấu sẽ có chiến lang xuất kích, câu hồn đoạt phách. Hai người các ngươi là huynh đệ tốt của Lang Đao, vậy ta sẽ dùng thanh đao này tiễn cả hai lên đường.”
Nói xong phát động Nguyên lực, tnl quả thật hiện lên một cái bóng Lang hồn khổng lồ, gầm lên xông về phía Hồng Ưng, cắn lên cổ hắn, chỉ chốc lát đã cắn đứt cổ Hồng Ưng.
Tô Trầm chỉ đao sang phía Sơn Tiêu, Lang hồn kia cũng quay đầu nhào về cùng phía. Sơn Tiêu sợ hãi gào thét, vung cánh tay đứt gãy muốn đánh Lang hồn kia, nhưng chỉ phí công, xuyên qua người Lang hồn.
Lang hồn vốn là hư vô, nó có thể cắn người hoàn toàn do Nguyên năng ngưng tụ, bản thân nó là một Nguyên kỹ. Trừ phi tu vi đạt tới đẳng cấp cao hơn hoặc có Nguyên kỹ đối ứng, nếu không rất khó ngăn cản.
Một khắc sau Lang hồn đã cắn trúng cổ Sơn Tiêu, tiễn hắn lên đường.
Cánh tay Tô Trầm không hề cử động, lang hồn lượn một vòng giữa không trung rồi mới ung dung trở lại trong đao.
Quả thật là Nguyên khí không tệ.
Luận uy lực tnl rõ ràng kém rất xa Huyết Đồ, có điều lại thắng ở năng lực công kích kéo dài, chỉ cần không ngừng truyền Nguyên lực vào đao, Thôn Nguyệt Thiên Lang Đao có thể chiến đấu liên tục, khuyết điểm là tiêu hao Nguyên lực hơi nhiều.
Nếu không có nhược điểm tiêu hao thể lực quá mức, Mặc Văn Chiến Đao bát phẩm đương nhiên mạnh hơn Thôn Nguyệt Thiên Lang Đao chỉ mới cửu phẩm.
Giờ ấy à, chỉ có thể nói là cả hai đều có ưu khuyết, có thể bổ sung cho nhau.
Dùng Mặc Văn Chiến Đao đánh tới không còn thể lực nhưng quá nửa vẫn còn Nguyên lực, đổi đao là có thể tiếp tục đánh, thời gian chiến đấu tăng cường không ít.
Không tệ, không tệ, Tô Trầm mừng thầm trong lòng.
Đám người vây xem hai mắt bừng sáng, có điều tên mặt quỷ này thủ đoạn tàn nhẫn, thực lực lại mạnh, không muốn đi làm thuê không công thì chỉ đành chịu vậy.
Kẻ xông lên đầu rất dễ chết, cảnh tượng vừa rồi chẳng phải minh chứng rõ nét nhất ư?
Nếu không có gì bất ngờ, không ai dám gây sự với Tô Trầm nữa.
Thế nhưng ngay lúc này lại có một giọng nói vang lên: “Đao tốt. Huynh đài mặt quỷ đã có sẵn đao rồi, chẳng bằng bán đao này cho ta được không?”