Nguyên Huyết Thần Tọa

Chương 62: Bọ cánh cứng

Chương 62: Bọ cánh cứng
.
Tinh Đăng tỏa ra ánh sáng nhẹ nhàng nhu hòa, chiếu lên con đường phía trước, khiến cảnh tượng trước mắt dần dần rõ ràng.
Đó là một khu đất trống rộng lớn, cực kỳ hùng vĩ, trông như lòng núi bị đào sạch, chính giữa khu đất trống còn có một cái hố to, bên trong có mấy bộ xương , không nhìn ra là thú hay người.
Tô Trầm đi tới nói: “Thế này có tính là phát hiện ra bí cảnh không? Cương Nham.”
“Tôi nghĩ chắc là tính, thưa chủ nhân. Nhưng bí cảnh này không có giá trị gì.” Cương Nham trả lời thật thà.
“Cái này chưa chắc.” Tô Trầm nhìn xung quanh một chút, treo Tinh Đăng lên tường rồi tùy ý chỉ vào một chỗ nói: “Đào thử ở đây đi.”
Cương Nham vác cuốc sắt qua.
Tiếng sắt thép va vào đá lại vang vọng khắp bốn phía.
Không bao lâu sau, Cương Nham thật sự đào được viên Tinh Ngân thạch tiếp theo từ bên vách hang động này. Viên đá này tỏa ra ánh bạc chói mắt, chỉ xét theo cường độ sáng cũng có thể nhận ra đây là một viên khoáng thạch hàm lượng tương đối cao.
Cương Nham tinh thần chấn động, vung quốc sắt cũng càng ngày càng hữu lực.
Lại một viên quặng Tinh Ngân bị Cương Nham đào từ vách hang xuống, sau khi gõ bỏ lớp đá bên ngoài, thứ hiện ra không ngờ lại là một loạt quặng Tinh Ngân to to nhỏ nhỏ, chỉ một canh giờ mà hiệu quả còn hơn cả mấy ngày trước.
Hơn nữa khoáng thạch nơi này không chỉ nhiều mà còn rất tinh khiết, Tô Trầm cầm lên xem xét, cảm giác được trong đó có ít nhất ba thành Tinh Ngân.
Trong số quặng Tinh Ngân, độ tinh khiết như vậy đã là khá cao.
Có điều chuyện tốt có vẻ mới chỉ bắt đầu.
Một tiếng lạch cạch vang lên, lại một viên quặng Tinh Ngân to bằng nắm tay rơi xuống.
Viên này độ tinh khiết cao hơn, chỉ xem mức độ ngưng tụ của ánh sáng bạc cũng có thể thấy độ tinh khiết khoảng năm mươi phần trăm.
Một viên khoáng thạch cực phẩm.
Ngay Tô Trầm cũng thầm tán thưởng.
Đúng lúc này, dưới mặt đất đột nhiên có cảm giác chấn động nhè nhẹ.
Chấn đọng này không lớn nhưng cả Tô Trầm cùng Cương Nham đều cảm nhận được.
Chẳng lẽ là động đất? Nếu vậy tình hình quá tệ.
Nhưng một khắc sau, Tô Trầm đã biết là không phải, vì luồng chấn động kia đang đi thẳng về phía mình.
Hoàn toàn theo bản năng, Tô Trầm đột nhiên nhảy lên.
Ngay lúc cậu lao lên, nơi Tô Trầm từng đặt chân đột nhiên xuất hiện hai lưỡi hái màu đen cắt qua, nếu Tô Trầm chậm hơn một chút chắc chắn đã bị cắt cho hai đao ba đoạn.
Theo thanh lưỡi hái thất bại, chỉ nghe một tiếng kêu ‘Ngao’ vang lên, dưới mặt đất xuất hiện một cái miệng kinh khủng.
Cái miệng kinh khủng đó há to, trong miệng sinh ra đầy những răng nhọn, thi thoảng lại có dịch nhờn chảy ra từ trong miệng, rơi trên mặt đất, khiến nham thạch cũng bị ăn mòn. Hóa ra hai lưỡi hái vừa rồi vốn không phải lưỡi hái mà là hai cái răng dưới cái miệng này, đan xen khép mở, phát ra tiếng va chạm cực kỳ khó nghe.
Một con quái vật khổng lồ cứ thế chui ra từ dưới lòng đất, ngoại trừ cái miệng rộng kinh khủng cùng hàm răng sắc bén, trên lưng con quái vật này còn có một lớp vỏ chắc chắn, trên lớp giáp xác đó còn có một đôi cánh rất mỏng đang vỗ vỗ không ngừng.
Đây rõ ràng là một con bọ cánh cứng!
Chỉ có điều từ trước tới nay Tô Trầm chưa từng gặp con bọ cánh cứng nào hình thể khổng lồ đến vậy, nó chỉ cần há miệng ra là nuốt trọn được người mình, chắc chỉ Cương Nham khiến nó nghẹn một hồi.
“Mẹ nó, đây là quái vật gì vậy?” Tô Trầm trước giờ chưa từng nghe có thứ này.
Cương Nham bên cạnh cũng há hốc mồm.
Tô Trầm cẩn thận rút Thôn Nguyệt Thiên Lang Đao ra, chém thẳng xuống đầu con bọ cánh cứng khổng lồ này.
Có điều một khắc sau cảnh tượng tiếp theo khiến cậu cậu im lặng triệt để - - con bọ cánh cứng kia không buồn để ý tới Tô Trầm, trực tiếp nhào vào đống quặng Tinh Ngân, há miệng bắt đầu nuốt ăn.
Quặng Tinh Ngân do Tinh Ngân vất vả khai thác, không ngờ bị con bọ cánh cứng này ăn sạch.
“Hóa ra mục đích của nó là khoáng thạch chứ không phải là mình.” Tô Trầm hiểu ra.
Quặng Tinh Ngân mặc dù đáng tiền nhưng chắc chắn không quý giá bằng cái mạng mình. Chứng kiến mục đích của con quái vật này không phải là mình, Tô Trầm cũng thở phào nhẹ nhõm. Cậu thấy được Nguyên năng nồng đậm trên người con côn trùng này, mức độ đậm đặc đã không thua gì ba Phí Huyết cảnh bên ngoài. Đây cũng là cách sử dụng năng lực hai mắt cậu mới sáng tạo, thông qua nồng độ Nguyên năng trên người đối phương để phán đoán tu vi.
Mặc dù tu vi không phải chiến lực nhưng dùng làm cột mốc so sánh cũng không lệch nhiều.
Con sức mạnh bọ cánh cứng này ít nhất cũng ngang với Phí Huyết cảnh, Tô Trầm tuyệt đối không muốn liều mạng với nó.
Có điều lúc này một giọng nói tức giận lại đột nhiên vang lên: “Đồ vô dụng ngu xuẩn, cứ thấy ăn là quên luôn mục đích, thế này thì chẳng bao giờ biết được cái gì quan trọng hơn. Trong cái đầu đáng thương của ngươi ngoại trừ kim loại liệu còn gì khác?”
Trong bóng tối, một bóng người dần dần kéo dài cho đến khi xuất hiện dưới ánh sáng chói lọi của Tinh Đăng.
Đó là một người toàn thân bao phủ trong trường bào màu đen, bộ mặt bị che trong bóng râm khiến người ta không nhìn rõ được, nhưng có thể mơ hồ nhận ra là một gương mặt già nua.
Tay hắn chống một cây trượng Thanh Mộc, đầu trượng là một viên bảo thạch màu đỏ lửa.
Khí tức thân thể âm trầm hậm hực như vong linh từ thâm uyên cửu u dưới lòng đất chui ra, cứ thế xuất hiện trước mặt Tô Trầm.
Thấy người này xuất hiện, trong lòng Tô Trầm hơi trầm xuống.
Đi tới bên con bọ cánh cứng kia, lão già dừng lại, hắn nhìn Tô Trầm, hừ một tiếng đầy tức giận: “Khó khăn lắm ta mới che kín được đường tới nơi này, rốt cuộc vẫn bị đám người tham lam các ngươi đào vào. Tiền của che khuất cặp mắt các ngươi, khiến cho các ngươi bước lên con đường tử vong này.”
Tô Trầm lùi lại phía sau vài bước, Đạp Vân Chiến Ngoa đã lặng lẽ phát động, miệng trả lời: “Ông lão này, ta chỉ bất cẩn đi ngang qua thôi mà. Nếu nơi này là đại bàn của ngài, vậy ta có thể rời khỏi.”
“Đi khỏi?” Lão già kia cười lạnh: “Rời khỏi đây ra nói cho người bên ngoài ư?”
“Ta có thể...”
“Đừng có thề!” Lão già đã lớn tiếng quát: “Lời thề của Nhân tộc đều là vô nghĩa. Các ngươi đã từng phá vỡ vô số lời thề của mình rồi. Lịch sử đã chứng minh các ngươi là chủng tộc không đáng tin tưởng!”
Nghe nói vậy, Tô Trầm hơi ngạc nhiên.
Nghe giọng điệu lão già này, có vẻ đối phương không phải nhân loại?
Lúc này Tô Trầm mới chú ý thấy thân hình đối phương rõ ràng thấp bé hơn mình.
Chiều cao của ông ta chỉ tới vai Tô Trầm, lúc đầu chiều cao này cũng coi là bình thường, nhưng nếu phối hợp với những gì lão già vừa nói, Tô Trầm lập tức hiểu ra sợ rằng không phải riêng mình đối phương thấp bé, mà là cả… chủng tộc?
Chủng tộc nào cao cỡ như vậy?
Tô Trầm nhất thòi không nhớ ra.
Trong trí nhớ của cậu, đại đa số các chủng tộc đều cao lớn uy mãnh hơn Nguyên thú. Nguyệt tộc cao thon, Sơn tộc cao lớn, Nham tộc cường tráng, Bạo tộc uy mãnh, Vũ tộc có cánh, Linh tộc hư vô, về phần Hải tộc càng không cần phải nói. Nguyên Hoang có bốn mươi sáu Trí tộc, số tộc có hình thể thấp bé hơn Nhân tộc chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Chẳng lẽ là Tượng tộc? Hay là...
Tô Trầm còn chưa suy nghĩ rõ ràng, lão già kia đã nâng trượng lên cao quát: “Nhân loại đáng chết, nhận lấy ngọn lửa phẫn nộ này đi!”
Theo lời của lão ta, một quả cầu lửa khổng lồ sinh ra từ hư vô, ầm ầm đánh về phía Tô Trầm.
Tô Trầm giật nảy mình, cũng may trước đó cậu đã chuẩn bị, phát động tb, thân hình như gió bay ra ngoài, quả cầu lửa kia nện thẳng vào chỗ đất cậu vừa đứng khiến đốm lửa bắn khắp nơi.
Lão già kia rõ ràng không ngờ tốc độ phản ứng của Tô Trầm lại nhanh đến mức né được quả cầu lửa, có điều một khắc sau cây trượng gỗ trong tay lão đã lại lay động, một quả cầu lửa khác lại sinh ra từ đầu trượng, lao vê fphía Tô Trầm.
Thân hình Tô Trầm lay động liên tục, phát huy Yên Xà Bộ tới cực hạn, vừa né tránh quả cầu lửa vừa bừng tỉnh hiểu ra:” Hóa ra là dư nghiệt của Áo tộc!”
Đáp lại cậu là một phiến lửa đập tới.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất