Chương 63: Dư nghiệt của Áo tộc (1)
.
Áo tộc, chủng tộc đã từng huy hoàng nhất thế giới người hầu, xưng bá người hầu tới hơn ba vạn năm, lại bị một con Nguyên thú thức tỉnh phá hủy tất cả.
Áo Tộc là chủng tộc hậu đại của Nguyên thú Thần Mục Thương Viên được Trí hóa.
Bọn họ vóc dáng thấp bé, đầu lại khá lớn, tướng mạo khá gần với Nhân tộc, chỉ là trong truyền thuyết Áo tộc chân chính có tới bốn con mắt, một cặp mắt quan sát thế giới vĩ mô, một cặp mắt quan sát thế giới vi mô. Được kế thừa một bộ phận huyết mạch của Thần Mục Thương Viên, bọn họ có năng lực quan sát rõ ràng sáng tỏ đối với mọi sự vật, lại mượn sự phát triển trí tuệ của bản thân mà lý giải những chân lý tồn tại trong sự vật, từ đó chế tạo ra các loại khí giới Nguyên năng thần kỳ, sáng lập ra đế quốc Áo thé cường đại.
Sau khi đế quốc Áo Thế bị phá hủy, người của Áo tộc vẫn chưa từ bỏ hy vọng phục quốc, sau đó bọn họ xây dựng lên đế quốc Áo Thế Đệ Nhị ngay phía sau bảy nước Nhân tộc. Thế nhưng lần này các đại Trí tộc không cho bọn họ cơ hội phát triển, đế quốc Áo Thế Đệ Nhị chỉ tồn tại hơn ba ngàn năm đã bị Hải tộc, Nhân tộc liên thủ với Linh tộc tiêu diệt.
Di dân còn sót lại của Áo tộc đã bắt đầu cuộc sống ngủ đông dài dằng dẵng của mình.
Sau thất bại cùng giáo huấn trước đây, giờ mỗi Áo tộc đều đã trở thành kẻ âm mưu.
Bọn họ không còn mưu đồ đối kháng công khai nữa mà định dùng các loại thủ đoạn như thương mại, âm mưu, tổ chức bí mật để lật đổ ngũ đại tộc.
Bọn họ vận dụng Nguyên lực ảo thuật đặc biệt của bản thân, ngụy trang bản thân, trà trộn bên trong các bộ tộc lớn, thành lập từng tổ chức ngầm, làm dấy lên chiến loạn, đẩy ngũ đại chủng tộc lên trước đài đối kháng cùng Thú tộc Nguyên hệ, bản thân lại chờ đợi thời cơ, mưu toan làm người đứng phía sau cùng kẻ thắng cuối cùng, thành lập đế quốc Áo Thế Đệ Tam.
Cách làm này đương nhiên không thành công, nhưng không hề nghi ngờ, bọn họ mang tới phiền phức rất lớn cho các đại chủng tộc.
Những Áo tộc này bị gọi chung là dư nghiệt của Áo tộc.
Nếu Tô Trầm không sai, tổ chức của Dạ Mị cũng là một trong những tc của Áo tộc. Sau khi Dạ Mị lỡ lời nói ra chữ ‘Vĩnh’, Tô Trầm đã nghi ngờ tổ chức này rất có khả năng do Jodie • Quilter sáng lập ra vào Tân Tinh Kỷ năm 14000, mang tên vĩnh Dạ Thiên Đường, là một tổ chứ xã hội đen đã tồn tại hơn mười một nghìn năm.
Đương nhiên giờ những thứ đó đều quá xa xôi, bất kể tổ chức kia hay kẻ địch này đều là dư nghiệt Áo tộc một trăm phần trăm, không hơn không kém.
Còn muốn đối phó với Áo tộc, biện pháp đơn giản nhất là xông tới, một đao chém đầu hắn - - Áo tộc nổi danh không giỏi cận chiến.
Thời khắc này tránh liền hai quả cầu lửa lớn, Tô Trầm đã rút Thôn Nguyệt Thiên Lang Đao ra, phóng về phía dư nghiệt Áo tộc kia, thân hình nhanh như chớp giật.
Thân là dư nghiệt của Áo tộc, tên Áo tộc kia đương nhiên sử dụng Áo thuật thượng cổ thuần túy, mắt thấy Tô Trầm xông tới, pháp trượng trong tay lão ta lại vẫy một cái: “Nhận lấy đòn trừng phạt đầy lực lượng này đi!”
Tô Trầm liền chứng kiến trong tay lão già kia xuất hiện một loạt ánh sáng trắng, tiếp theo những ánh sáng trắng này như bị người ta bóp lại, biến thành từng quả cầu màu trắng.
Đó là...
“Nguyên Năng Phi Đạn!” Tô Trầm hét lớn.
Cậu từng thấy Nguyên kỹ này trong số những Nguyên kỹ châu Dạ Mị đưa cho, đây là môt Nguyên kỹ tương đối kinh khủng và cường đại, có thể phóng thích một lần từ vài chục tới vài trăm viên Nguyên Năng Phi Đạn tấn công đối thủ. Tuy công kích cá thể yếu hơn một chút so với quả cầu lửa nhưng số lượng lại nhiều tới kinh người.
Hiển nhiên dư nghiệt Áo tộc này thấy tốc độ Tô Trầm quá nhanh, biết không thể để cậu áp sát bèn trực tiếp sử dụng Nguyên kỹ quần công như vậy.
Tô Trầm không lấn tới tiếp, Thôn Nguyệt Thiên Lang Đao múa lên điên cuồng, vừa đón đỡ Nguyên Năng Phi Đạn bắn tới vừa nhanh chóng né tránh, cũng may cậu có thị giác vận động, có thể nắm giữ quỹ tích chuyển động của vật thể di động với tốc độ cao, cũng nhanh chóng tính toán được con đường né tránh. Cậu vặn vẹo điên cuồng, né tránh được hơn nửa, nhưng dẫu vậy vẫn có một viên phi đạn bắn trúng ngực.
Vị trí trước ngực Tử Tinh Chiến Giáp không có phòng hộ, lãnh trọn phát này, tuy có áo giáp bảo vệ nhưng Tô Trầm vẫn cực kỳ đau đớn.
Có điều cậu cũng đỡ được đợt tấn công cuối cùng này.
Lão già Áo tộc kia rõ ràng không ngờ Tô Trầm lại có thể né tránh một làn Nguyên Năng Phi Đạn tập kích như vậy, trong lúc lão đang ngơ ngẩn, Tô Trầm đã nhanh chóng xông tới.
Tốc độ của cậu cực nhanh, Yên Xà Bộ phối hợp với Đạp Vân Chiến Ngoa, chớp mắt đã tới bên lão già. Thôn Nguyệt Thiên Lang Đao chém thẳng tới đầu ông lão, làm dấy lên tiếng sấm rền vang.
Lôi m Đao!
Đồng thời trên thân đao cũng xuất hiện Lang hồn, gầm lên lao về phía lão già.
Lão già đột nhiên quát lớn, miếng vải đen che đầu hất lên, cặp mắt màu xanh lá nhìn về phía Tô Trầm. Tô Trầm chỉ cảm thấy trước mắt hoa lên, thế đao đang tới chậm lại, lúc chém xuống lại thấy trên người lão già xuất hiện một cái lồng ánh sáng ngăn cản đao này, Lang hồn kia cũng chỉ lượn lờ được bên ngoài không tiến vào được, chỉ có thể há miệng cắn xé điên cuồng, khiến lồng ánh sáng của lão gài lấp loáng hào quang.
Đao trên tay phải không đổi, tay trái Tô Trầm lại rút đao.
Mặc Văn Chiến Đao!
Chiến đao chém thẳng tới lồng ánh sáng của lão già, sắc máu lóe lên, lão già kia chỉ kịp kêu ‘Á’ một tiếng rồi lập tức biến mất không thấy đâu, chỉ còn lại một vết máu dưới mặt đất chứng minh không phải chém trượt.
“Khốn kiếp! Ngươi dám làm ta bị thương!” m thanh vang lên sau lưng Tô Trầm.
Tô Trầm vội vàng xoay người, chỉ thấy bên vai trái lão già xuất hiện một vết đao cực kỳ bắt mắt.
Một đao Huyết Đồ vừa rồi đã phá hủy lồng phòng hộ của lão ta, chém lão bị thương, nhưng rốt cuộc không thể gây thêm thương tổn.
Chuyện này khiến Tô Trầm hơi tiếc nuối.
Trong thời gian vừa rồi, lão già này đã lần lượt sử dụng Hỏa Cầu thuật, Nguyên Năng Phi Đạn, Định Thần Thuật, Thủ Hộ Quang Tráo cùng với Nguyên kỹ thuộc loại Di Hình Hoán Vị, thực lực cũng khá mạnh mẽ. Mình có thể đả thương kẻ địch một lần là nhờ tập kích bất ngờ, lần sau muốn đánh bị thương lão ta không dễ như trước nữa.
Có điều lão già Áo tộc hiển nhiên không nghĩ như vậy.
Lão ta đã cực kỳ phẫn nộ.
“Chết tiệt khốn kiếp, ngươi phải trả giá. Đồ ngu nhà ngươi còn không mau xông lên làm thịt hắn đi!” Câu sau rõ ràng đang gọi con bọ cánh cứng kia.
Không được!
Tô Trầm trong lòng giật thót.
Lão già tuy mạnh nhưng Tô Trầm tự nghĩ còn nắm chắc đối phó được.
Nhưng con bọ cánh cứng khổng lồ kai lại thật sự không dễ đối phó, nhìn thân thể phủ đầy giáp xác của nó là rõ, đây chắc chắn là một quái vật da dày thịt cứng, cho dù nó có đứng yên đó bất động cho mình chém liền bốn năm phát Huyết Đồ cũng chưa chắc đã bị thương. Nếu để nó liên thủ cùng lão già Áo tộc kia, có nó làm thuẫn, lão già Áo tộc đứng phía sau thỏa thích phát tiết, Tô Trầm chắc chắn sẽ chết rất bi thảm.
Đây cũng là chiến thuật Áo tộc thường sử dụng, hầu như mỗi Áo tộc đều có tấm khiên chuyên dụng cho bản thân chặn trước mặt giúp mình. Mà lão già Áo tộc trước mắt rõ ràng định bồi dưỡng con bọ cánh cứng này thành tấm khiên thép cho bản thân.
Lúc này bị lão già Áo tộc hô gọi, con bọ cánh cứng đang ăn lấy ăn để rốt cuộc bất dắc dĩ quay người lại, phóng về phía Tô Trầm.
Con bọ cánh cứng này vừa gia nhập, Tô Trầm lập tức lâm vào tuyệt cảnh. Thật ra chẳng cần phối hợp, chỉ riêng bản thân con bọ cánh cứng kia đã mạnh mẽ đến đáng sợ. Tô Trầm thu lại đao bên tay trái, Thôn Nguyệt Thiên Lang Đao bên tay phải vẩy xuống, Thôn Nguyệt Lang hồn cắn lên lưng con bọ cánh cứng chỉ vang lên tiếng kêu ken két, không ngờ chẳng cắn được vào thân thể con quái vật này. Hai cái càng nó vung lên, đánh tới như tên, suýt nữa kẹp gãy thân thể Tô Trầm.
Tô Trầm nhanh chóng lui lại, chưa kịp phản kích, một quả cầu lửa khổng lồ đã đập tới mặt, khiến cậu không thể không tiếp tục né tránh.
Một Áo một trùng này có thể xưng tuyệt phối. Có con bọ cánh cứng khổng lồ trợ giúp, lão già Áo tộc cũng có đủ không gian tự do phát huy, lúc này cũng thoải mái bắn quả cầu lửa về phía Tô Trầm. Cuối cùng cũng do có con bọ cánh cứng khổng lồ ngăn cản, lão già không sử dụng Nguyên Năng Phi Đạn, nhưng cho dù vậy cũng khiến Tô Trầm luống cuống chân tay.
Ầm!
Lại một quả cầu lửa khổng lồ đập tới, Tô Trầm vừa tránh khỏi cầu lửa, con bọ cánh cứng khổng lồ đã đánh thẳng tới. Tô Trầm vận hết sức nhảy lên, khó khăn lắm mới tránh được hai càng đầy răng cưa hung ác của nó, lại bị cái đầu cứng như đá của nó đập phải khiến cậu bắn thẳng lên trời. Cho dù cũng chém lại một đao, nhưng rơi vào lưng con bọ cánh cứng kia lại chỉ tạo thành một vệt trắng mờ nhạt, thân hình lại bị va cho suýt nữa tắc thở.
Lão già Áo tộc cười gằn, đang định dùng một đòn cầu lửa kết liễu tính mạng Tô Trầm, lại thấy phía chéo đột nhiên xuất hiện một bóng người lao về phía mình, chính là Cương Nham.
Lão già hoàn toàn không ngờ Cương Nham lại tập kích bản thân, bị Cương Nham đấm một phát vào mặt, phốc phốc phun ra mấy cái răng.
“Hàm răng của ta!” Lão già đau lòng nhìn răng rơi xuống.