Chương 80: Nhìn Thấu
* * *
Tiếng kinh hô không lớn, nhưng rơi vào trong tai người áo đen lại không thua tiếng sét.
Toàn thân hắn run lên, đột nhiên xoay người, quát: “Người nào, đi ra!”
Trong thanh âm mang theo một tia sợ hãi không đè nén được.
Tô Trầm thấy thế, cũng dứt khoát không ẩn nấp nữa, lập tức từ chỗ bóng tối đi ra.
Người nọ nhìn thấy là hắn, rõ ràng chấn kinh: “Là ngươi?”
“Nhìn thấy ta rất bất ngờ sao?” Tô Trầm trả lời, trong khẩu khí mang theo trào phúng nhàn nhạt: “Lê đại nhân.”
Người áo đen trước mắt, rõ ràng chính là vị ảo thuật sư Lê kia trong tổ bảy người đồ đen.
Sắc mặt Lê giờ phút này đã là vô cùng khó coi, mắt hắn hơi nheo lại: “Là có chút bất ngờ. Tiểu tử, ngươi không trở về Lâm Bắc thành, đến nơi đây làm gì?”
“Tự nhiên là chờ ngươi. Chờ ngươi trở về, mở ra căn phòng bí mật thật sự.” Tô Trầm cười nói.
Sắc mặt Lê càng thêm khó coi: “Ngươi là làm sao mà biết được?”
“Cái này có gì kỳ quái.” Tô Trầm trả lời: “Ngay từ đầu tìm tới nơi này, ta đã biết đây khẳng định không phải toàn bộ của cải của Lệ Minh Đường. Khai Dương cảnh đó! Mỗi ngày chỉ là tự mình nạp nguyên thạch, cũng có thể nạp mấy trăm khối hạ phẩm nguyên thạch, Lệ Minh Đường hắn liều mạng vào rừng làm cướp, mới gom được của cải hai vạn khối, ngươi dám tin tưởng?”
“Nhưng lúc đó không phải đã đi tìm toàn bộ địa phương trong trại, cũng thẩm vấn toàn bộ mọi người, xác thực chưa tìm được sao?”
“Là ngươi thẩm vấn!” Tô Trầm trả lời. Hắn nói từng chữ một: “Thật ra vợ của Lệ Minh Đường, đã sớm nói ra điểm tàng bảo thật sự, là ngươi cố ý che giấu, sau đó giết người diệt khẩu.”
Lê hừ lạnh: “Ngươi cũng thấy rồi, lúc ấy ta là thẩm vấn trước mặt toàn bộ mọi người, ta che giấu như thế nào?”
“Không sai, điều kiện tiên quyết cái đó từng chân thật tồn tại.” Tô Trầm trả lời.
Sắc mặt Lê hoàn toàn thay đổi.
Tô Trầm thở dài: “Không thể không thừa nhận, ngươi rất to gan, cũng không thể không thừa nhận, ảo thuật sư quả nhiên không tầm thường, có thể khiến chúng ta ở trong bất động thanh sắc trúng chiêu mà không tự biết... Cái gì Lệ phu nhân khóc kêu không biết, cái đó căn bản chính là ngươi dùng ảo thuật chế tạo ra ảo giác nhỉ? Đem toàn bộ chúng ta kéo vào trong ảo thuật của ngươi, chế tạo ra biểu hiện giả dối. Tình huống chân thật, lại là ngươi đã sớm từ chỗ Lệ phu nhân biết chỗ tàng bảo chân thật cùng cách mở ra. Lá gan của ngươi thật đúng là đủ lớn, thế mà ngay cả Ba Long đại nhân cũng dám lừa, lại còn lừa thành công.”
Thì ra một màn hôm qua Lê thẩm vấn Lệ phu nhân, căn bản chính là ảo giác Lê chế tạo ra, gã này thế mà trước mặt toàn bộ mọi người hỏi ra điểm tàng bảo, lại không cho bất luận kẻ nào khác biết.
Quả nhiên to gan lớn mật!
Thời khắc này Lê cười lạnh nói: “Ý nghĩa cuối cung của ảo thuật, chính là chế tạo lừa gạt. Nó giống dệt cho toàn bộ mọi người một cảnh trong mơ, chỉ cần ngươi không đi đánh thức người trong mơ, chỉ cần cảnh trong mơ không phá, vậy cho dù là nguyên sĩ cảnh giới cao hơn ngươi, cũng có thể trúng chiêu. Chỉ là ta không ngờ, ta đã lừa gạt Ba Long, lại chưa thể lừa gạt ngươi.”
“Không, ngươi đã lừa gạt ta.” Tô Trầm trả lời: “Ảo thuật của ngươi không chê vào đâu được, ta lúc ấy cũng chưa nhìn thấu.”
“Vậy ngươi về sau lại là phát hiện như thế nào?”
“Là Thanh Hà mang tới cho ta nhắc nhở.” Tô Trầm trả lời.
“Thanh Hà?” Lê thất thần.
Hắn không hiểu cái đó và Thanh Hà có gì quan hệ.
Tô Trầm trả lời: “Thanh Hà là một kẻ hầu của Hà gia, Hà gia và Tô gia từ trước tới nay không hợp nhau, ta với Thanh Hà tự nhiên cũng không phải bạn. Nhưng một khắc Thanh Hà nhìn thấy ta, vẫn lao tới, muốn ta cứu hắn. Vì để ta cứu hắn, không cần ta hỏi hắn, chính hắn đã nói ra mọi thứ hắn biết. Hắn là muốn sống sót như vậy, như một người chết đuối, mặc kệ trôi nổi trên mặt sông là cái gì, hắn đều muốn bắt lấy, chỉ vì một tia sinh cơ đó. Đây mới là biểu hiện bình thường của một người sắp chết. Trái lại nhìn vị Lệ phu nhân kia thì sao? Trừ dập đầu, cầu xin tha thứ, không có động tác khác nữa...”
Nói đến đây, Tô Trầm cười: “Ngươi không cảm thấy Lệ phu nhân kia so với Thanh Hà, biểu hiện quá mức máy móc cùng khô khan sao? Cô ta là nữ nhân của Lệ Minh Đường, như thế nào cũng nên biết một ít bí mật về Lệ Minh Đường chứ? Ví dụ như quan hệ của Âm Sơn quân cùng Lưu gia, ví dụ như một số chuyện gì khác chúng ta không biết. Nhưng cô ta cái gì cũng chưa nói, cái gì cũng chưa thử, cô ta chỉ lặp đi lặp lại dập đầu, cầu xin tha thứ như vậy, thậm chí ngay cả tần suất dập đầu cũng là thùng thùng thùng thùng... Có tiết tấu.”
Lê ngây dại.
Tô Trầm mỉm cười: “Đúng vậy, ảo thuật của ngươi rất chân thật, thanh sắc quang ảnh đều có, đã lừa gạt toàn bộ mọi người, đáng tiếc ngươi không am hiểu kể chuyện xưa. Không có hình ảnh đẹp đẽ chân thật, nội dung lại trống rỗng không có gì. Đây là chỗ thất bại của ngươi. Một màn lừa gạt ưu tú, không chỉ cần biểu diễn tốt, cũng cần nội dung xuất sắc.”
Lê thở ra một hơi dài: “Thì ra là như thế, ngươi nói có đạo lý. Không ngờ, nhiều người sáng mắt như vậy không nhìn ra sơ hở, lại để ngươi một người mù nhìn ra. Nhưng ngươi chỉ bằng cái này liền hoài nghi ta, vẫn có chút gượng ép nhỉ?”
“Vậy lại thêm cái này thì sao?” Tô Trầm thuận tay từ trong nhẫn lấy ra một cái rương.
Cái rương từ trên cầu thang con đường bí mật lăn xuống, tự động mở ra, từ bên trong chảy ra một đống lớn vàng bạc châu báu.
“Đây là...” Lê đầu tiên là ngẩn ngơ, lập tức tỉnh ngộ: “Đây là ngươi ở Kim Danh Phường tìm được?”
“Từ trong phòng bên cạnh.” Tô Trầm trả lời: “Trong cái rương này có bảo vật giá trị ba vạn nguyên thạch. Nếu một người ở trong điểm tàng bảo chi nhánh của mình cũng có thể đặt tài bảo giá trị ba vạn nguyên thạch, như vậy trong đại bản doanh của hắn sao có khả năng chỉ có hai vạn tài phú? Hơn nữa ngươi thẩm vấn nữ nhân cũng có thể khiến chính mình mệt mỏi đến thiếu chút hư thoát... Cân nhắc đến điểm ấy, ta liền tin tưởng là ngươi đang làm trò quỷ.”
“Thì ra là như thế.” Lê bừng tỉnh đại ngộ: “Nhưng ta không rõ, ngươi là như thế nào đem nó mang ra? Ba Long từng tra nhẫn của ngươi.”
“Nó lúc ấy không ở trong nhẫn.” Tô Trầm trả lời.
Lê đầu tiên là ngây người, lại nhìn Cương Nham phía sau hắn, nhớ lại hình ảnh đêm qua hai người từ trong phế tích đi ra, Cương Nham một thân giáp trụ.
Hắn rốt cuộc tỉnh ngộ lại: “Ngươi đem tài bảo đặt ở trong rương dong kim chiến giáp. Xuất phát từ tư duy theo quán tính, chúng ta chỉ chú ý nhẫn của ngươi, lại không ngờ khi Cương Nham mặc vào dong kim chiến giáp, cái rương to kia đã bỏ trống. Sau đó ngươi cố ý để chúng ta vào phế tích tìm một lần nữa, thừa cơ hội này ngươi liền đem toàn bộ châu báu trong rương chuyển dời đến trong nhẫn. Bởi vì từng kiểm tra nhẫn của ngươi một lần, chúng ta tự nhiên không có khả năng kiểm tra một lần nữa. Chờ sau khi chúng ta trở về, ngươi lại bảo Cương Nham trước mặt chúng ta đem dong kim chiến giáp cởi ra, bỏ vào trong rương. Vì thế, ngay cả hiềm nghi cái rương cũng bị ngươi bất động thanh sắc rửa sạch.”
Tô Trầm nhún nhún vai: “Đây là ảo thuật của ta, ngược lại với ngươi, nó không có kỹ xảo sáng lạn, chỉ có nội dung coi như nói xuôi, hy vọng ngươi thích.”
Lê lại nhịn không được cười lên ha ha: “Ngươi đã đem chuyện Kim Danh Phường cũng chủ động nói ra, ta đây có phải hay không có thể lý giải thành, vì độc chiếm tài bảo, ngươi cũng chưa nói cho bất luận kẻ nào, chỉ chính ngươi, đã vọng tưởng từ trên tay ta cướp lấy tài bảo?”