Chương 81: Chiến Phí Huyết (1)
* * *
“Nếu ta nói đúng, ngươi có phải đã thở phào rồi hay không?” Tô Trầm cười nói: “Vậy ta trả lời ngươi, đúng vậy!”
Lê thở phào một hơi: “Như vậy mà nói, ta an tâm rồi.”
Nhìn Tô Trầm, hắn nói:
“Như vậy bây giờ, sự tình đơn giản rồi, chỉ cần xử lý đối thủ, thì không còn vấn đề gì nữa?”
“Quả thực như thế.” Tô Trầm nho nhã lễ độ trả lời.
Không khí đột nhiên yên tĩnh.
Tô Trầm và Lê ai cũng không nói chuyện, chỉ nhìn đối phương, trong mắt dâng lên là chiến ý hừng hực.
Hồi lâu sau, Lê cổ họng khàn khàn cười nói: “Đã như vậy, ta cũng không có cách nào nữa. Tuy nói giết ngươi có thể sẽ dẫn tới kế hoạch của tổ chức thất bại, nhưng ta cũng không có nhiều lựa chọn hơn. Cũng may thêm nửa năm Táng Linh Đài liền có thể mở ra, chỉ cần che giấu tốt tin ngươi chết, chế tạo ngươi tin tức một lần nữa tiến vào Thâm Hồng, có lẽ có thể kéo dài khoảng thời gian này.”
Tô Trầm mỉm cười trả lời: “Cũng có thể căn bản không cần kéo dài... Ngươi chết rồi, thì phiền toái gì cũng không còn nữa.”
Lê ngẩn ngơ, nói: “Ta rất kinh ngạc sự tự tin của ngươi, một tiểu tử vừa mới tấn thăng Dẫn Khí, rốt cuộc dựa vào cái gì dám đối kháng một gã Phí Huyết cảnh cao đoạn, chênh lệch giữa chúng ta, không phải vẻn vẹn một tên người hầu Nham tộc có thể bù lại. Nhưng mặc kệ ngươi có sự tự tin gì, ta đều sẽ dùng sự thực để cho ngươi biết, ngươi đã làm ra lựa chọn ngu xuẩn cỡ nào.”
Nói xong Lê lấy ra trượng xà đen của hắn, đầu rắn đen chỉ về phía Tô Trầm, cười dữ tợn nói: “Trả giá đắt cho sự vô tri cùng lỗ mãng của ngươi đi.”
Theo hắn nói chuyện, trong miệng con rắn điêu khắc màu đen kia đã phun ra một mảng sương mù màu đen vàng.
Sương mù này không phải tồn tại chân thật, mà là lợi dụng nguyên năng biến hóa sinh thành, là nguyên kỹ điển hình, gọi là Hắc Hoàng Ôn. Nó có hai loại hiệu quả, một loại là hắc ôn. Hắc ôn xấp xỉ với ôn dịch thật sự, nó khiến nội tạng người ta xuất huyết lượng lớn, ở trong không ngừng ho ra máu tiêu hao sinh cơ, dần dần chết đi. Một loại là hoàng ôn, hoàng ôn suy yếu cơ thể người, năng lực chống cự đối với công kích loại tinh thần cùng một ít công kích đặc thù cũng sẽ theo đó hạ xuống.
Đối với Lê mà nói, nguyên kỹ Hắc Hoàng Ôn này không chỉ là một kỹ năng sát thương có tính duy trì, càng quan trọng hơn còn là cơ sở toàn bộ nguyên kỹ của hắn phát uy, cho nên mỗi lần ra tay, đều quen lấy nguyên kỹ này mở màn.
Sương mù mờ nhạt bắt đầu tràn ngập căn phòng bí mật, tiếng cười của Lê liền như ma quỷ quanh quẩn ở không trung.
Tô Trầm lại chỉ mỉm cười: “Hắc Hoàng Ôn sao? Ta biết cái này, nhưng vô dụng đối với ta.”
Theo hắn nói chuyện, chỉ thấy trong căn phòng bí mật chợt nổi lên một dòng chảy xanh lơ. Sương mù ánh sáng màu xanh lưu động ở trong không khí, va chạm với sương mù đen vàng của Lê, sương mù đen vàng kia thế mà lại tan rã như băng tuyết.
Trong lòng Lê cả kinh: “Điều này sao có khả năng?”
“Không có gì không có khả năng, lê. Ta đã muốn động thủ với ngươi, sao có khả năng không tìm hiểu trước chi tiết của ngươi.” Tô Trầm trả lời. Ở trên đường theo Dạ Mị cùng nhau xuống núi, Tô Trầm đã sớm mượn cơ hội điều tra tất cả về Lê: “Ngươi đã ra tay, như vậy kế tiếp cũng nên tới ta rồi.”
Nói xong hắn khẽ nâng tay, vô số xúc tu không khí đã chen chúc hướng Lê quấn tới.
Hắn nói chuyện với Lê cũng không phải đang uổng phí thời gian, sớm ở cùng lúc nói chuyện đã vụng trộm chế tạo lượng lớn xúc tu không khí, thời khắc này đồng thời phát động, như trăm ngàn cánh tay gào thét cuốn về phía Lê.
Lê cũng không khỏi kinh hãi, không ngờ Tô Trầm còn có thủ đoạn này, khẽ kêu một tiếng, trượng rắn đen trong tay chớp lên, một bức tường ánh sáng màu trắng đã che ở trước người, ngăn trở xúc tu không khí.
Cùng lúc đó, Cương Nham gào thét một tiếng lao tới, hắn mặc dong kim chiến giáp, giống một hung thú hình người lao tới, lao đầu húc vào trên bức tường ánh sáng màu trắng kia, thế mà húc cho bức tường ánh sáng lay động, lại chưa thể đem bức tường ánh sáng phá vỡ.
Lê cười lạnh một tiếng, đang muốn nói gì, đột nhiên biến sắc, thân thể ở trong phút chốc hóa thành một chùm cát vàng phóng lên cao.
Trong cát vàng tràn ngập, một đôi lưỡi hái khổng lồ đã từ lòng đất lao ra, lướt qua ‘Xoẹt’, lại chỉ kéo lên đầy trời cát bụi.
Chính là Thực Kim Trùng.
Lần này bùng nổ đánh bất ngờ có thể nói tới đột ngột, là Tô Trầm đã sớm dặn dò chuẩn bị sẵn một tay phục binh. Chỉ tiếc vẫn thất bại trong gang tấc, thế mà để Lê trước đó có cảm giác, hóa thành cát bụi né tránh.
Cát vàng tràn ngập, ở không trung một lần nữa ngưng kết ra bóng người Lê.
Lần công kích này tới thật sự quá mức đột nhiên, tuy chưa tạo thành thương tổn đối với hắn, lại đem hắn dọa không nhẹ.
“Thì ra còn có dị trùng, tiểu tử giảo hoạt!” Thanh khí chợt lóe qua trên mặt Lê: “Nhưng chỉ bằng chút bản lãnh này, còn chưa đủ! Định cho ta!”
Hắn nói xong chỉ về phía Thực Kim Trùng, Thực Kim Trùng kia ở dưới sự chỉ huy của Cương Nham đang muốn lao tới thế mà đứng bất động tại chỗ, mặc cho Cương Nham thúc giục như thế nào cũng vô dụng.
Tô Trầm biết, đây khẳng định lại là ảo thuật của Lê.
Ảo thuật của hắn sở trường nhất bố cục lừa gạt, mê hoặc định thần, dùng để đối phó Thực Kim Trùng loại sinh mệnh trí lực có hạn này, quả thực chính là thiên địch. Cho nên chỉ dưới một chiêu, Thực Kim Trùng chiến lực cường đại này coi như bị phế.
Quả nhiên thiên hạ không có thủ đoạn gì là vô địch, sinh mệnh cường hãn như Thực Kim Trùng, ở dưới tay của Lê thậm chí không qua được một chiêu.
Cuối cùng ảo thuật của hắn còn chưa tới mức điên đảo càn khôn mê loạn tâm trí, nếu không nói không chừng còn có thể khiến Thực Kim Trùng quay sang chiến đấu giúp hắn.
Ngay sau đó, Lê đã cười dữ tợn nói: “Ngươi cho rằng chỉ ngươi có sủng vật sao? Hắc xà trượng, đi cắn chết hắn cho ta!”
Cầm hắc xà trượng trong tay ném đi, gậy chống kia thế mà lại biến thành một con rắn nhỏ màu đen, xuyên qua bức tường ánh sáng, hướng Tô Trầm quấn tới.
Tô Trầm vung ra Thôn Nguyệt Thiên Lang Đao trong tay, hồn sói xuất hiện, nghênh đón con rắn đen cắn tới.
Lúc này, liền nhìn ra khác biệt của hai nguyên khí, Thôn Nguyệt Thiên Lang Đao của Tô Trầm tuy không tệ, lại rõ ràng không bằng bát phẩm nguyên khí hắc xà trượng của Lê. Con rắn kia chỉ cuốn ‘Vù’ một cái, đã đem hồn sói quấn lấy toàn bộ, không ngừng buộc chặt, hồn sói kia không chịu nổi, chỉ trong chớp mắt đã ‘phành’ một cái tan vỡ.
Chung quy hồn sói không phải thực thể, sau khi tan vỡ còn có thể tụ lại, nhưng hồn sói sau khi tụ lại nguyên khí đại thương, so với lúc trước còn không bằng, ở dưới hắc xà trượng ép sát chỉ là vận mệnh một lần lại một lần tan vỡ.
Nếu là số lần tan vỡ nhiều, hồn sói cuối cùng sẽ tiêu vong, cũng không cách nào khôi phục nữa.
Tô Trầm biết tình thế không ổn, giơ tay trái lên, lại là một lá bùa nguyên lực trong tay.
Bùa nguyên lực kia bị dẫn cháy, ‘Ầm’ hóa thành một chùm lửa đánh về phía con rắn đen, uy lực ngược lại không kém, thế mà đem con rắn đen nổ bay.
Đồng thời trong tay Cương Nham cũng hiện ra một thanh đao.
Mặc Văn Chiến Đao!
Tô Trầm lại đem chiến đao hấp thu thể lực này cho Cương Nham sử dụng, cũng chỉ có thằng cha khỏe vô biên này, mới có thể thật sự phát huy tác dụng của Mặc Văn Chiến Đao.
“Hây!” Bật hơi cất tiếng, Mặc Văn Chiến Đao chém mạnh vào trên bức tường ánh sáng, bức tường ánh sáng kia rốt cuộc bị phá vỡ.
Trăm ngàn xúc tu đồng thời trào ra, ánh đao màu máu hướng Lê đánh xuống.
Lần này Lê trốn không thoát nữa, mắt thấy xúc tu ùn ùn tới, ánh đao bổ tới, trên người Lê lại tỏa hào quang, là một vòng bảo hộ nguyên năng ngăn trở xúc tu với ánh đao.
Tất cả nguyên khí sĩ, bình thường đều đã học tập một hai cái nguyên kỹ loại vòng bảo hộ, đây cũng là thủ đoạn cần thiết bảo hộ bản thân.
Vòng bảo hộ nguyên năng này của Lê hiển nhiên không kém, trực tiếp đem xúc tu và Mặc Văn Chiến Đao cùng nhau đánh bật.
Đồng thời Lê hướng Cương Nham và Tô Trầm trước sau trừng mắt, ngay sau đó Cương Nham như thấy sự vật gì sợ hãi, kêu to ngã về phía sau.
Tinh thần ảo thuật của người này quả thực cường đại, mỗi một lần ra tay đều nhất định khiến một mục tiêu tạm thời mất đi năng lực hành động.
Nhưng ảo thuật của hắn hiển nhiên không có tác dụng gì đối với Tô Trầm, khi ảo thuật của Lê tác dụng ở trên người Tô Trầm, một hạt châu trên cổ Tô Trầm đột nhiên sáng lên, thế mà đem một cái tinh thần ảo thuật này ngăn chặn.
“Thanh Minh Châu!” Lê nghiến răng nói.
Thanh Minh Châu có thể ngăn cản tinh thần ảo thuật, nhưng giá đắt đỏ, hơn nữa còn có hạn chế số lần sử dụng. Thằng cha này cũng là có tiền, chịu tiêu tiền, thế mà nỡ mua Thanh Minh Châu đến đối phó mình.
Ngăn xong ảo thuật, Tô Trầm đã vung đao hướng Lê chém tới.
“Bằng chút chuẩn bị này đã muốn giết ta? Người si nằm mơ!”
Theo Lê gầm rú, vòng bảo hộ trên người hắn chợt nổ tung, thế mà lại đánh ra mảng lớn sóng triều nguyên lực, đem toàn bộ xúc tu không khí đều nổ tan hết thành bột phấn.
Lê đã sải bước đi tới: “Phải thừa nhận, ngươi quả nhiên thật sự có tài, nhưng thủ đoạn của ngươi cũng chỉ đến đó thôi. Thừa nhận thống khổ bóng tối vĩnh hằng đi!”
Một mảng bóng tối lan tràn ra ở trong căn phòng bí mật, làm cho người ta không thể nhìn vật nữa.
Ngay sau đó, một tiếng kêu gào kỳ dị vang lên trong căn phòng bí mật, bốn phương tám hướng khắp nơi đều là tạp âm xôn xao. Trong tạp âm tràn ngập, giống như có cái gì đang gặm sột soạt, phát ra tiếng cắn nuốt khó nghe.
Phốc!
Có cái gì cắn tới trên chân Tô Trầm.
Làm người ta kinh ngạc là, Tô Trầm thế mà lại không cảm thấy nửa phần thống khổ.