Nguyên Lai Ta Là Tu Tiên Đại Lão

Chương 243: Châm ngôn chí lý của Long tổ

Chương 243: Châm ngôn chí lý của Long tổ
Ở dưới yêu cầu của Lý Niệm Phàm, bữa sáng hôm nay nhiều món khác mọi ngày.
Cháo gạo trắng thăng cấp thành cháo bát bảo, trứng gà luộc thành trứng ốp lếp, bánh bao biến thành bánh bao cải xanh.
Có thể nói là những món ăn dinh dưỡng sang trọng.
Lập tức để cảm giác muốn ăn của mọi người được mở rộng, nhất là Long Nhi, ăn tới quên cả trời đất, thân thể nho nhỏ thế mà ăn tới tám cái bánh bao, bốn quả trứng ốp lếp và ba bát cháo Bát Bảo, cái này khiến Lý Niệm Phàm phải trợn mắt há hốc mồm.
Hắn đột nhiên phát hiện, chính mình giống như mang theo cái thùng cơm về nhà.
Cái bụng nhỏ của Long Nhi vậy mà đều trở nên tròn trịa, sờ lên cái bụng, thoải mái thở một hơi dài nhẹ nhõm, "Hô, thật là thoải mái a, ăn tới bảy thành no bụng, rất lâu rồi không được ăn tới sung sướng như vậy, thật hạnh phúc a."
Không phải giống như nữa, đây chính là một cái thùng cơm a!
Lý Niệm Phàm bắt đầu nghi ngờ, chính mình mang nàng trở về đến cùng là đúng hay sai.
Một bên, những con gà tây kia nhảy lên vì bất an, lông tóc rũ xuống, lo lắng.
Xong xong, có một cái thùng cơm như vậy tới, còn có để cho gà sống nữa hay không?
Hỏa Phượng nhàn nhạt nhìn thoáng qua Long Nhi đang có dáng vẻ lười biếng, mở miệng nói: "Ra hậu viện làm việc!"
"Nha."
Cái đầu nhỏ của Long Nhi lập tức đựng thẳng lên, từ trên ghế nhảy xuống, chậm rãi ung dung lắc cái mông đi về phía hậu viện.
Trong lúc đó, con mắt còn thi thoảng liếc mắt nhìn về phía Lý Niệm Phàm, tỏ ra vô cùng đáng thương.
Lý Niệm Phàm không nói gì, thậm chí còn có chút vui mừng nhỏ, ăn đến nhiều như vậy quả thực nên làm chút công việc nha.
Bước chân Long Nhi dừng lại, đột nhiên mong đợi hỏi: "Ca ca, ta có thể ăn hoa quả ở hậu viện không?"
"Có thể." Lý Niệm Phàm khẽ gật đầu, sau đó bổ sung một câu, "Tuy nhiên không được vượt qua năm quả."
"Hì hì, cảm ơn ca ca."
Long Nhi lập tức cười tới híp cả mắt, quét sạch vẻ chán trường, nhanh chóng tiến vào hậu viện.
Hiển nhiên nàng ta không phải lần đầu tiên tiến vào hậu viện, theo đường quen đi tới dưới một gốc cây quýt, nhanh nhẹn leo lên cây, khóe miệng đã treo nước bọt sáng lấp lánh, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm vào quả quýt một mực vàng và lớn ở trước mặt.
"Ca ca đã nói, cho phép ta ăn năm quả, lần này không được phép trốn nữa!"
Nàng ta nói thầm một tiếng, sau đó giơ tay nhỏ lên, vươn tới quả quýt, quả thật nắm chặt vào trong tay.
"Tạ ơn." Long Nhi tràn đầy vui vẻ, trực tiếp ngồi trên cành cây bắt đầu ăn.
Chẳng mấy chốc, một quả quýt đã được nàng ta giải quyết, không kịp chờ đợi, nàng ta lại duỗi tay ra chuẩn bị đi vặt quả thứ hai.
Đúng lúc này, một nhánh cây rút mạnh tới, "Ba" một cái đánh vào trên cái mông đít nhỏ của nàng, quất nàng từ trên cây quất rơi xuống đất.
Một giọng nói trêu tức vang lên, "Muốn ăn? Đi làm việc!"
"Hừ! Chỉ biết khi dễ ta." Long Nhi vuốt vuốt cái mông của mình, tròng mắt đảo qua đảo lại một cái, "Chờ đó cho ta!"
Nàng ta quay người chạy chậm ra ngoài, chẳng mấy chốc đã cầm Trụy Ma kiếm lên, cười nói: "Ta nên bổ củi."
"Soạt!"
Nhánh cây hơi rung nhẹ, có tận mấy cành cây rủ xuống, lung lay lên xuống, "Tới đi."
Long Nhi nắm chặt Trụy Ma kiếm trong tay, đưa tay nặng nề bổ xuống, giống như đang phát tiết sự bất mãn trong lòng mình, "Ai bảo ngươi không cho ta ăn quýt này!"
"Ầm!"
Một dấu vết màu trắng nhạt xuất hiện ở trên cành cây, chính Long Nhi thì bị chấn động tới nhảy lên vài mét, hai tay tê dại, Trụy Ma kiếm cũng bị văng ra ngoài.
"Quá cứng a."
Nàng ta lắc lắc hai tay của mình,c ả người đều choáng ngay tại chỗ, "Còn to như thế, cái này thì phải làm sao mới chặt được?"
Lúc đầu nàng ta còn trông cậy vào thông qua đốn củi có thể phát tiết không vừa lòng, coi đốn củi trở thành một loại hoạt động mang tính chất giải trí, hiện tại mới phát hiện, cái này căn bản là tra tấn a!
Long tộc trời sinh đã có lực lớn, nàng ta mặc dù chỉ là còn nhỏ, nhưng pháp lực cũng không yếu, vừa rồi nàng ta thế nhưng là không lưu thủ chút nào, lúc đầu cho rằng có thể hưởng khoái cảm một kiếm bổ làm đôi, thế mà lại chỉ có thể lưu ở trên đó một vết trắng.
Ta xem như chỉ bổ một cây, mỗi cây thôi mà mấy canh giờ cũng làm không được, đây là tính trên cơ sở không nghỉ giữa chừng.
"A, sao có thể tán nhẫn đôi với ta như vậy?" Nàng ta muốn khóc, cảm thấy tuyệt vọng.
Vẫn là trước tiên đi tưới nước đi.
Nàng ta để Trụy Ma kiếm sang một bên, đưa tay bấm một cái pháp quyết, sau đó một chỉ chỉ vào hồ nước ở giữa kia, "Dẫn Thủy thuật!"
Ánh sáng nhạt từ ngón tay của nàng dập dợn mà ra, giống như nhận lấy dẫn dắt, nước trong hồ được kéo ra, từ từ dâng lên mấy giọt.
Không sai, cũng chỉ là mấy giọt.
Một hai ba bốn năm, trọn vẹn năm giọt.
Lộ ra cô độc như vậy, ít tới có chút buồn cười.
Long Nhi khẽ há to miệng, gần như không thể tin được những gì mình thấy.
Không thể tưởng tượng, khó mà tiếp nhận.
Không chỉ bởi vì dẫn ra rất ít nước, càng là bởi vì nàng ta cảm nhận được áp lực trước nay chưa từng có, trên hai tay, giống như đang gánh nặng ngàn cân vậy, hoàn toàn đạt tới cực hạn của mình.
Bất kể là ai thấy cảnh này đều sẽ chấn kinh rơi mất tròng mắt của mình đi.
Nói ra ngươi khả năng không tin, ta đường đường là công chúa của Long tộc, con gái bảo bối nhất của Long Vương, hao hết toàn lực cả đời thế mà chỉ lấy ra được năm giọt nước.
"Đinh đinh đinh!"
Năm giọt nước lại rơi vào hồ nước một lần nữa, Long Nhi giống như mệt lả, nằm trên mặt đất thở hồng hộc.
"Ta không được, cái này quá khó khăn."
Bên trong hốc mắt của nàng hiện ra nước mắt, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra vẻ già nua không hợp với tuổi tác, "Thế giới bên ngoài quá đen tối, về nhà, ta muốn về nhà ..."
Lúc đầu, nàng ta còn cảm thấy mình đã kiếm được, nơi này có nhiều thứ ăn ngon như vậy, không chỉ có ngon, hơn nữa còn có rất nhiều công hiệu lợi hại, chính mình chỉ cần làm một chút việc nhà, còn không phải chỉ là một bữa ăn sáng thôi sao.
Hiện tại nàng ta mới phát hiện, cái này quá khó khăn!
Trong viện tử này rải rác lực lượng pháp tắc, muốn thi triển pháp lực ở chỗ này, lực lượng phải bỏ ra cao hơn rất nhiều, hơn nữa xem như thi triển pháp lực ra, hiệu quả cũng sẽ giảm đi nhiều.
Bởi vì trong viện này, từ trên xuống dưới, không có một chỗ nào là bình thường, mà ngay cả giọt nước trong hồ nước kia cũng nặng như ngàn cân, căn bản không phải người thường có thể thao túng được.
Năm giọt nước vừa rồi kia đã móc rỗng lực lượng của Long Nhi.
Muốn tưới nước cho một cánh đồng lớn như vậy, chỉ nghĩ thôi cũng làm người ta phải tuyệt vọng, thật là đáng sợ.
Ta ngay cả lấy nước và đốn củi đều không làm đượ ...
Long Nhi càng nghĩ càng ủy khuất, cuối cùng nhịn không được, "Oa" một tiếng khóc lên.
Trong hồ nước, một cái bóng mờ màu vàng kim đang lượn lờ trong nước, giống như có chút xoắn xuýt, sau khi lượn được một lúc, cuốic ùng vẫn than nhẹ một tiếng, từ từ nổi lên mặt nước.
"Nha, hậu nhân của ta, ngươi muốn thu hoạch được lực lượng cường đại không?"
Tiếng khóc Long Nhi im bặt mà dừng, ngẩng đầu lên, sững sờ nhìn về phía hồ nước, lập tức mon mắt trợn lớn lên nhất có thể, lộ ra vẻ khó tin.
Ở trên bề mặt hồ nước, một con long dài màu vàng kim đang lượn quanh trên đó, một thân vảy màu vàng kim ở dưới ánh mặt trời lấp lóe ra ánh sáng chói mắt, đường cong như thủy mặc tranh sơn thủy, thân thể di động tùy ý tỏa ra một cỗ uy nghiêm cường đại, không cho phép kẻ khác khinh nhờn.
"Long ... Long?" Long Nhi gần như không dám tin vào hai mắt của mình, nghĩ không ra thế mà gặp đồng hương, giống như ảo mộng.
"Là ta." Giọng nói của Kim Long ung dung truyền tới, đôi mắt thâm thúy, nhìn chằm chằm vào Long Nhi, "Ngươi không cần phải thút thít, so với tất cả trong viện tử này, ngươi quá yếu, muốn trở nên cường đại mà nói thì đi theo ta."
Thân thể Kim Long quẫy một cái lại chui vào trong hồ nước một lần nữa.
Long Nhi dùng tay xoa xoa ánh mắt của mình, còn có chút mộng ảo, tuy nhiên ngay sau đó cũng biến thành một con Bạch Long nhỏ, chui vào trong hồ nước.
"Đó là... Tổ tiên? !"
Nàng ta kinh ngạc ngây người, một mực ở vào trạng thái mộng bức.
Hình như là tổ tiên a?
Ngũ Trảo Kim Long?
Dù chỉ nhìn thoáng qua cũng thấy kinh hãi nhưng chắc chắn là Ngũ Trảo không sai.
Tổ tiên Long tộc tại sao lại ở chỗ này?
Chẳng lẽ lúc trước là hắn đang làm công việc tưới cây, đốn củi? Ta đến học lớp của hắn?
Long Nhi đang suy nghĩ lung tung.
Một mực bơi xuống dưới đáy của hồ nước, Kim Long lúc này mới ngừng lại.
Bố cục của nơi này rất đơn giản, cũng chỉ thả mấy tảng đá lớn, đơn giản tới cực điểm, một bên còn có con rùa lớn đang một mực ngồi ở chỗ đó, không nhúc nhích.
Long Nhi nhìn về phía móng vuốt của Kim Long, xác định, chính là ngũ trảo.
Giọng nói non nớt truyền ra từ trong miệng của nàng, "Tổ ... Tổ tiên."
"Không được nói lung tung!" Kim Long lập tức mở miệng, trịnh trọng nói: "Tổ tiên của ngươi đã vẫn lạc ở trong đại kiếp lần trước, cho nên ngươi nhất định phải đáp ứng ta, tuyệt đối không được nói ra chuyện nhìn thấy ta!"
Long Nhi lộ ra vẻ nghi hoặc, nhịn không được nói: "Tại sao? Tổ tiên, Long tộc bây giờ thế nhưng thảm, đều sắp diệt tuyệt."
"Tóm lại ngươi chỉ cần nhớ những gì ta đã nói là được!" Kim Long ngưng trọng vạn phần nói: "Thế giới này quá nguy hiểm, có thể còn sống đã rất tốt, bởi vậy, bất cứ lúc nào cũng phải lưu đủ hậu thủ, đặt mạng nhỏ của mình lên trên hết, nhớ lấy, nhớ lấy a!"
"Nha." Long Nhi cái hiểu cái không.
"Lúc đầu ta ở trong đại kiếp, đã chờ đợi cái chết, tuy nhiên cũng may mà được cao nhân cứu, lúc này mới có thể từ từ khôi phục, ở trước mặt đại kiếp, Long tộc chính là cái rắm, không cần biết tu vi ngươi lớn tới cỡ nào cũng chẳng qua chỉ là một con kiến hôi! Ta sống vô số năm tháng, còn trọng sinh một lần, tổng kết ra một phần châm ngôn chí lý, người bình thường ta không nói cho hắn, tuy nhiên ngươi là hậu bối của ta, ta tự nhiên không thể cất giấu."
Bên trong đôi mắt Kim Long còn lóe ra vẻ nghĩ mà sợ, mở miệng nói: "Đó là sống trên đời này và ôm đùi mà sống, là hai thứ quan trọng nhất, những thứ khác đều là mây trôi!"
Long Nhi nói: "Ta nhớ kỹ."
"Ta ở lại đây, lưng dựa vào cao nhân, vốn định chẳng quan tâm bất cứ chuyện gì ở bên ngoài, nghĩ đến sống tạm vẫn là không khó." Kim Long dừng một chút, mở miệng nói: "Hiện tại đã gặp ngươi, vậy thì thuận tiện truyền cho ngươi một số thần thông của Long tộc, tuy nhiên ngươi phải hứa rằng không bao giờ được tiết lộ bất cứ điều gì về ta với thế giới bên ngoài."
Long Nhi gật đầu không ngừng, "Tổ tiên yên tâm, miệng của ta rất chặt, hứa sẽ không nói lung tung."
"Vậy là được rồi." Kim Long lộ ra vẻ vui mừng, "Sau này ngươi có thể mỗi ngày tới hậu viện tìm ta, ta truyền thụ thần thông Long tộc cho ngươi!"

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất