Nguyên Lai Ta Là Tu Tiên Đại Lão

Chương 277: Thiên Dương tông cái đám chó đẻ này! Ta liều mạng với chúng!

Chương 277: Thiên Dương tông cái đám chó đẻ này! Ta liều mạng với chúng!
Nếu như Niếp Niếp xảy ra điều gì ngoài ý muốn.
Vậy ...
Toàn thân Lạc Hoàng run lên, tay chân cứng ngắc, không dám nghĩ, thật sự là không dám nghĩ nữa, đi theo cao nhân đúng là có ngày nhồi máu cơ tim hoặc tắc mạch máu não mất, đúng thật cơ duyên luôn đi kèm với rủi ro.
Thật là đáng sợ.
Hắn nơi nào còn chỗ đi quản tới những chuyện khác, một đường không yên lòng bồi tiếp Lý Niệm Phàm, chỉ hận không thể trở về phủ.
Bởi vì bị những người khác làm ảnh hưởng tới tâm tình, Lý Niệm Phàm chỉ đi dạo tầm mười phút thì cảm thấy có chút mất hết cả hứng mà đi trở về phủ.
Lạc Hoàng rất cung kính đưa LÝ Niệm Phàm trở về, sau đó toàn thân giật mình một cái, hận không thể nhảy dựng lên, vội vàng xoay người rời đi.
Chuyện rất quan trọng, đây là chuyện rất quan trọng a!
"Mộng Cơ huynh, Mộng Cơ huynh!" Hắn đi tới cửa phòng của Diêu Mộng Cơ, lời gọi có chút vội vàng, trên trán cũng đã xuất hiện mồ hôi lạnh, "Phanh phanh phanh, Mộng Cơ huynh mở cửa a!"
"Sao vậy, xảy ra chuyện gì?" Diêu Mộng Cơ cảm nhận được sự lo lắng của Lạc Hoàng, không dám chậm trễ vội vàng mở cửa.
Sắc mặt Lạc Hoàng ngưng trọng này, trầm giọng nói: "Tiểu nữ hài mà Thiên Dương tông kia truy bắt rất có thể là Niếp Niếp!"
"Niếp Niếp, Niếp Niếp là ai?"
Diêu Mộng Cơ đầu tiên là sững sờ, sau đó con ngươi đột nhiên trừng lớn lên, "Không phỉa là Niếp Niếp nghe Tây Du ký ở Lạc Tiên thành kia chứ?"
"Không phải nàng ta thì còn có thể là ai?" Lạc Hoàng gấp đến độ không bình tĩnh được, "Nàng ta còn có quan hệ rất thân với cao nhân! Vừa rồi ta và cao nhân ra ngoài dạo phố, cao nhân đã nói, để chúng ta bảo vệ Niếp Niếp cho tốt, phải đi cứu người!"
"Lại có việc này? !"
Diêu Mộng Cơ lập tức cảm nhận cả người lạnh khắp toàn thân, một chút buồn ngủ cũng bị biến mất, đầu óc tỉnh táo tới cực điểm.
"Ta sớm nên nghĩ tới, công pháp thần dị như thế, ngoại trừ cao nhân ra thì còn có thể là ai sáng tạo ra? Vậy còn chờ gì, nhanh đi bảo vệ người a!"
Hắn vẫn không yên lòng, biến thành độn quang đi tới chỗ nghỉ của Cổ Tích Nhu, "Đông đông đông, sư tổ, việc lớn không tốt! Đông đông đông, sư tổ, mau chạy ra đây a!"
"Ầm!"
Không hồi hộp chút nào, Tần Mạn Vân và Diêu Mộng Cơ trực tiếp bị một cỗ lực lượng vô dánh đánh bay ra ngoài.
"Kẹt kẹt!" Cổ Tích Nhu mở cửa, vẻ mặt âm trầm, "Hai người các ngươi làm chuyện gì? Không phân lớn nhỏ!"
"Việc liên quan tới cao nhân!"
Diêu Mộng Cơ mở miệng chính là bắn pháo, lập tức để sắc mặt Cổ Tích Nhu thay đổi, lộ ra vẻ mặt ngưng trọng.
Lại nói tiếp: "Không kịp giải thích, vừa đi vừa nói!"
Cổ Tích Nhu ý thức được mức độ nghiêm trọng của chuyện này, không do dự chút nào, "Được!"
Ba người biến thành độn quang, đầu tiên chính là muốn đi tìm Thanh Phong đạo nhân.
Lúc này, Thnah Phong đạo nahan đang ở trong phòng, kích động tới không cách nào chìm vào giấc ngủ.
Trong tay của hắn còn cầm vỏ quýt ban ngày đạt được, con mắt nhìn chằm chằm, như là đang xem trân bảo hiếm thấy vậy, bên trong đôi mắt đầy vẻ yêu quý.
Thỉnh thoảng hắn sẽ thận trọng đưa vào trong miệng, nhẹ nhàng nhấm nháp một chút xíu, nhấm nuốt cẩn thận, hưởng thụ lấy hạnh phúc có hạn này.
Bất tri bất giác, một đống vổ quýt đã ăn tới chỉ còn lại một nửa, Thanh Phong lão đạo lập tức cảm thấy không nỡ.
"Còn lại để dùng pha trà là được, còn có thể hưởng dụng từ từ."
Hắn mỉm cười và ca ngợi sự nhanh trí của mình.
Đúng lúc này, ngoài cửa truyền tới tiếng kêu vội vàng.
"Thanh Phong lão đạo, việc lớn không tốt, việc lớn không tốt!"
Hắn lập tức tranh thủ thời gian cất kỹ bỏ quýt, lúc này mới bay ra khỏi cửa phòng, đã thấy ba người Diêu Mộng Cơ đang vội vàng bay tới.
Hắn nhướng mày, vội vàng nói: "Sao vậy sao vậy?"
Giọng nói của Lạc Hoàng có chút vội vã, sớm đã sửa soạn ngôn từ, mở miệng nói: "Tiểu nữ hài mà Thiên Dương tông muốn bắt là muội muội mà cao nhân nhận, công pháp của nàng chính là cao nhân truyền thụ cho!"
"Cái gì? !"
Tiếng sấm sét giữa trời quang!
Trực tiếp bổ vào làm Thanh Long lão đạo choáng váng.
Thiên Dương tông thế mà tới địa bàn của ta để bắt muội muội của cao nhân?
Nếu như xảy ra chuyện gì ở chỗ của ta, cao nhân vậy sẽ nổi giận, ta chẳng phải là mát lạnh rồi sao?
Đôi mắt Thanh Phong lão đạo lập tức đỏ lên.
Thiên Dương tông đây là muốn để cho ta vào chỗ chết a!
"Thiên Dương tông cái đám chó đẻ này! Ta liều mạng với chúng!"
Thanh Phong lão đạo lập tức bay lên trời mà đi, đã là nói năng lộn xộn, quát ầm lên: "Đi đi đi, việc này không thể chậm trễ, nhanh đi cứu người a!"
Ở bên ngoài Xuất Trần trấn, trong một cái thôn nhỏ.
Có một loạt các phòng ốc dùng đống bùn xây lên, trong đó cửa phòng của một gian phòng hơi động một chút, theo một tiếng kít vang lên, từ từ được mở ra.
Một tiểu nữ hài mệt mỏi bởi long đong vất vả từ bên trong cẩn thận nhô cái đầu nhỏ ra, sau đó nói: "Vương thúc, Triệu thẩm, cảm ơn các ngươi, ta đi."
"Đi? Đi nơi nào?"
Một tiếng quát lạnh đột nhiên vang lên, trong nháy mắt, tám tên tu sĩ đột nhiên xuất hiện, vây quanh lấy nơi này, đều là cười lạnh mà nhìn chằm chằm vào Niếp Niếp.
Sắc mặt Niếp Niếp thay đổi, không thể tin được nói: "Vương thúc, Triệu thẩm, các ngươi ..."
"Tiểu nha đầu, ngươi chớ trách chúng ta, chúng ta..."
"Ta không trách các ngươi, các ngươi bảo trọng đi."
Niếp Niếp cắn răng, đôi mặt đột nhiên ngưng lại, khống chế lấy độn quang lao về một cái phương hướng mà đi.
Nàng ta muốn trà trộn vào trung tâm Xuất Trần trấn, mượn người chỗ ở lại che giấu mình.
Chỉ là, không đợi bay ra ngoài được bao xa, cái hướng kia đã có hơn mười đạo độn quang bắn nhanh về phía nơi này mà tới, "Ha ha, xem còn có thể trốn đi đâu?"
Niếp Niếp lập tức quay người, vẻ mặt có chút bối rối, hướng về một chỗ khác mà bỏ chạy.
"Ha ha ha, tiểu nữ oa, ngươi đã bị bao vây!"
Còn có người phát ra một tiếng cười như điên, bấm pháp quyết, ngưng tụ ra một viên hỏa cầu rất lớn, ở dưới bóng đêm giống như một mặt trời đỏ rực vậy, vạch phá bầu trời rơi về phía đầu của Niếp Niếp!
Đôi mắt Niếp Niếp rủ xuống, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vẻ cương quyết, tốc độ không giảm chút nào, đón hỏa cầu đụng phải.
"Phốc!"
Hỏa cầu trực tiếp chia năm xẻ bảy, hỏa diễm biến thành ánh nến, giống như pháo hoa, trong nháy mắt bị dập tắt ở trên không trung.
Niếp Niếp biến thành độn quang, vội vàng chạy xa.
"Không hổ là công pháp có thể thôn phệ pháp lực, quả nhiên thần kỳ!"
"Nàng ta trốn không thoát khỏi lòng bàn tay của chúng ta, đuổi theo!"
Đám người này mỉm cười, con mồi đã rơi vào lồng, chậm đợi thu lưới.
Tốc độ Niếp Niếp cực nhanh, chẳng mấy chốc đã ra khỏi thôn xóm, tiến vào một mảnh núi hoang, có chút bởi hoảng hốt mà chạy bừa.
Nàng ta cắn môi, đôi mắt đỏ ửng, chỉ muốn cắm đầu chạy trốn.
Chỉ là, đúng lúc này, trên bầu trời đột nhiên có một tia sáng lóe lên.
Sau đó, kèm theo một tiếng "Xoẹt!" Một đạo lôi điện sáng rõ từ trên trời giáng xuống, hướng về phía đầu của Niếp Niếp mà bổ tới!
Vẻ mặt Niếp Niếp trở nên ngưng trọng, hai tay giơ lên, xung quanh bàn tay có ánh sáng màu đen bao trùm lại, giống như lỗ đen.
"Ầm ầm!"
Lôi điện rơi vào trên hai tay Niếp Niếp, lập tức phát ra tiếng vang lốp bốp, thân hình Niếp Niếp tê rần, ngừng lại.
"Lợi hại, ngay cả Cửu Tiêu Lôi pháp của ta cũng bị hút, đồng thời không bị tổn thương chút nào, tiểu nha đầu này khó lường a!"
Theo một tiếng cười khẽ, một lão giả mặc trên người áo bào trắng chậm rãi đi ra, trong tay cầm một cái la bàn, quanh thân có tia điện tím vờn quanh, ánh mắt sáng ngời đang nhìn chằm chằm vào Niếp Niếp.
Sau đó, mấy chục đạo độn quang chạy nhanh mà tới, phong tỏa xung quanh Niếp Niếp.
Lão giả áo bào trắng mỉm cười, mở miệng nói: "Yêu nữ, ngươi đi không được, ngoan ngoãn thúc thủ chịu trói, còn có thể bớt đi sự đau khổ một chút."
Niếp Niếp không nói một lời, thu lại vẻ kinh hoàng trên mặt, đôi mắt hung ác, lao về lão giả áo bào trắng trùng sát mà đi.
"Ha ha ha, tính khí thật đúng là không nhỏ a!"
Lão giả áo bào trắng không có một chút áp lực nào mà cười, hắn nhẹ nhàng đưa tay vung lên, la bàn trong tay tỏa ra ánh sáng dày đặc, trôi nổi ở trên đỉnh đầu của hắn, sau đó theo tiếng lốp bốp truyền ra, mấy luồng điện quang vờn quanh thân thể của hắn, hình thành một cái tấm chắn lôi điện.
Không chỉ có như thế, lão giả áo bào trắng này đưa tay chỉ về phía Niếp Niếp.
Một luồng điện quang giống như ngân xà, trong nháy mắt bắn vọt mà ra, cắn xé về phía Niếp Niếp.
Niếp Niếp lại không dùng pháp quyết, mà là đưa tay, như thể bắt lấy con rắn, chộp lấy thiểm điện này vào trong tay, sau đó thôn phệ.
Lão giả áo bào trắng nhìn vào trong mắt, vẻ hứng thú trong đôi mắt càng đậm.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất