Chương 278: Vây giết, phá đan thành anh
Hắn không hoảng hốt một chút nào, Niếp Niếp chẳng qua chỉ là Kim Đan hậu kỳ, mà chính hắn thế nhưng là Nguyên Anh hậu kỳ, chênh lệch một cái cảnh giới lớn, hoàn toàn giống như mèo vờn chuột.
Lúc này các tu sĩ khác đã đánh tới, trong đó có hai người là kiếm tu, ngự kiếm mà đi, lao thẳng mà tới.
Niếp Niếp quyết định thật nhanh, không còn đi quản lão giả áo bào trắng kia nữa, cổ tay vừa nhấc, một thanh đại phủ màu bạc đã xuất hiện trong tay, cực kỳ không xứng với thân hình nhỏ nhắn xinh xắn của nàng.
Nàng ta không lùi mà tiến tới, giơ đại phủ bổ về phía một tên kiếm tu trong đó!
"Khanh!"
Tên kiếm tu kia lập tức bị lực lượng lớn đập tới, thân hình lắc lư, không cách nào không chế thân thể ở trên không trung, hướng về mặt đất mà rơi xuống, thế mà hoàn toàn không phải kẻ địch nổi.
"Kiếm Du Long!"
Một tên kiếm tu khác thì lẻn tới sau lưng Niếp Niếp, trường kiếm ở dưới chân hắn bắn ra, phun ra nuốt vào khí tức sắc bén, vạch phá bầu trời, đâm về phía Niếp Niếp.
Đại phủ (búa lớn) trong tay Niếp Niếp tuy rằng to lớn nhưng cũng vô cùng linh xảo, thân hình rung động, đại phủ xoay tròn ngăn ở trước người, đẩy trường kiếm ra.
Chẳng qua là cũng vào lúc này, hơn hai mươi người tu tiên khác cũng đã thúc giục pháp quyết, đủ loại pháp thuật thi nhau thi triển mà ra, bao trùm về phía Niếp Niếp mà tới.
Niếp Niếp đứng ở giữa, đại phủ trong tay vung vẩy không ngừng, cứ mỗi một lần đại phủ bổ xuống thì sẽ có một cái pháp thuật bị chôn vùi.
Tuy nhiên nàng ta là một thân một mình, cũng không tu pháp thuật lóa mắt, chẳng mấy chốc thì đã bắt đầu trở nên chật vật.
Lão giả áo bào trắng lạnh lùng nói: "Yêu nữ, thúc thủ chịu trói, còn có thể tha cho ngươi khỏi chết!"
Niếp Niếp cắn răng, trong ánh mắt có hơi nước bốc lên, ánh mắt đảo qua từng người đang vây công chính mình, không nói một lời.
"Ngu xuẩn mất khôn!"
Lão giả áo bào trắng cười lạnh một cái, lực lượng lôi điện ở la bàn trên đầu càng ngày càng dày, đột nhiên có sáu tia chớp đan xen bắn vọt về phía Niếp Niếp, quay ở xung quanh, hình thành một tia chớp hình gông xiềng, càng giống như một cái lưới lớn, bao quanh Niếp Niếp vào trong đó.
Lực lượng lôi điện lập tức hạn chế hành động của Niếp Niếp, thi thoảng còn có điện quang bắn về phía Niếp Niếp mà tới.
Tốc độ vung vẩy đại phủ trong tay của Niếp Niếp trong nháy mắt trở nên chậm, đã không đủ để ngăn cản công kích tới từ bốn phương tám hướng.
"Tại sao phải giết sư phụ ta, tại sao phải nhằm vào ta?"
Vào lúc này, các loại cảm xúc ủy khuất, không cam lòng, bất lực, tức giận, cừu hận không có dấu hiệu bộc phát nào, gần như muốn cắn nuốt Niếp Niếp, cuối cùng biến thành lãnh khốc vô tận.
Con mắt của nàng hoàn toàn đỏ đậm, hàm răng gần như muốn cắn ra máu, nàng lúc này, trong đầu bắt đầu không ngừng chiếu lại cảnh tượng sư phụ chính mình tử vong.
"Trước kia ta từng nói, ta sẽ không để người khác khi dễ ta! Ta nói được thì làm được! Còn có ... sư phụ, ta nhất định sẽ báo thù cho ngươi!"
Nước mắt từ hai bên trên khuôn mặt của nàng trượt xuống, trong lòng đột nhiên tuôn ra sát lý lấn át tất cả.
Thu hồi đại phủ, thay vào đó, trong tay lấy ra một bộ tự thiếp.
Ở trên tự thiếp còn có một lớp ánh sáng trắng bao khỏa, một cỗ khí tức mênh mông cuồn cuộn theo đó mà tỏa ra, uy nghiêm mà mờ mịt.
Niếp Niếp đưa tay ném ra ngoài, bộ tự thiếp này lập tức trôi nổi ở trên đỉnh đầu của nàng, có một lớp ánh sáng trắng xuyên thấu xuống, bao bọc nàng vào trong đó.
"Các ngươi đều đáng chết!" Nàng ta cất bước mà ra, gông xiềng tạo bởi sáu đầu lôi điện kia thế mà bị đánh vỡ một cách tùy tiện, căn bản không vây được nàng ta, sau đó, thân hình biến thành độn quang, lao về phía đám tu sĩ kia.
Ở xung quanh thân Niếp Niếp có từng lớp từng lớp gợn sóng màu đen nhộn nhạo lên, giống như từng cái lỗ đen cỡ nhỏ.
Lúc này, có một con xà hỏa bắn giết về phía nàng ta mà tới, nàng ta chỉ giơ tay lên, vừa mới chạm tới, hỏa diễm trông như con rắn kia lập tức biến thành hư vô.
Ở lúc đám người tu tiên kia còn không kịp phản ứng, nàng ta đã lao tới trước mặt một tên tu sĩ, đưa tay đánh về phía phần bụng, sau đó khẽ kéo một phát, một viên Kim Đan vàng óng ánh đã xuất hiện ở trong tay Niếp Niếp.
Sau đó nàng ta đưa viên Kim Đan này vào trong miệng của mình, sau đó thân hình lóe lên hướng về mục tiêu tiếp theo mà đi.
Về phần người tu tiên kia thì thân thể mềm nhũn, từ không trung rơi xuống dưới, sinh cơ tiêu tán nhanh chóng đã là đạo bị lấy thân vong.
Lúc này khí thế Niếp Niếp như bổ củi, không ai có thể ngăn cản, trong đôi mắt vẻ bối rối đã không còn, thay vào đó là một cỗ lạnh lùng tới thấu xương.
Hết tu sĩ này tới tu sĩ khác ngã xuống, đám người này tất cả đều có tu vi Kim Đan, tất cả Kim Đan đều được Niếp Niếp nuốt vào.
Theo đó mà tới, khí thế trên người của Niếp Niếp bắt đầu như giếng phun, có dấu hiệu phá đan thành anh.
Nàng ta không có dừng lại, hai mắt đỏ bừng để mắt tới lão giả áo bào trắng, nhấc chân bước một bước, tốc độ nhanh hơn mấy phần so với trước đó, giống như một đạo lưu quang, mang theo sát ý ngút trời, khóa chặt lão giả áo bào trắng.
"Ha ha, chẳng lẽ thật sự cho rằng Kim Đan là có thể giết Nguyên Anh sao?"
Vẻ mặt lão giả áo bào trắng trầm thấp xuống, pháp lực toàn thân đều tràn vào bên trong cái la bàn kia, lập tức, điện quang bắn ra bốn phía mà lên, thậm chí tạo thành đám mây điện xoay tròn quanh thân hắn, trông hắn giống như đang tắm rửa bên trong lôi điện vậy.
Mắt thấy Niếp Niếp thế mà vẫn còn đánh tới, lão giả áo bào trắng khẽ hừ nói: "Thiêu thân lao đầu vào lửa!"
Sau một khắc, Niếp Niếp đã giơ nắm đấm lên, giáng thẳng về phía lôi điện đầy trời kia!
"Tại sao phải giết sư phụ ta? !"
"Ầm!"
Chỉ một quyền, lớp lôi điện thật dày kia đã bị xé mở ra một cái lỗ lớn, la bàn run rẩy kịch liệt.
Ngay sau đó, quyền thứ hai của Niếp Niếp đã vung lên.
"Tại sao phải giết sư phụ ta? !"
"Ầm!"
Một quyền này, lôi điện tan vỡ, trực tiếp bị đánh ra một con đường nhỏ.
"Ngươi! Điều này sao có thể? !"
Lão giả áo bào trắng trợn tròn mắt lên, như thể gặp ma.
Chỉ là còn không đợi để hắn chấn kinh hết, quyền thứ ba của Niếp Niếp đã đấm tới, đấm vào bụng của hắn, trực tiếp đấm xuyên qua!
"Tại sao phải giết sư phụ ta? !!!"
Sau đó, Nguyên Anh của lão giả này lập tức bị kéo ra ngoài.
Trên mặt Nguên Anh còn mang theo vẻ khó có thể tin và vô cùng hoảng sợ, thất kinh hét lớn: "Đạo hữu tha mạng, nữ hiệp tha mạng, ta sai rồi! Ta cũng không biết tại sao a, sư phụ ngươi không phải ta giết!"
Niếp Niếp ngoảnh mặt làm ngơ, trên mặt không có một chút tâm tình dao động nào, trên hai tay hiển hiện lỗ đen, chỉ trong thời gian mấy hơi thở đã hấp thu sạch Nguyên Anh.
Theo đó mà tới, cảnh giới của nàng cũng đột nhiên bộc phát, theo một tiếng phanh vang lên, Kim Đan trong cơ thể trực tiếp vỡ vụn, sau đó ngưng tụ ra một cái Nguyên Anh nhỏ lớn bằng ngón tay cái giống y như đúc Niếp Niếp!
Niếp Niếp nắm thật chặt bộ tự thiếp này vào trong tay vuốt phẳng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy vẻ mệt mỏi, khàn giọng nói: "Niệm Phàm ca ca, ta rất muốn gặp ngươi."
"Lợi hại, chỉ là một tu sĩ Kim Đan, thế mà giết sạch hai mươi ba tên Kim Đan và một tên Nguyên Anh, hơn nữa thuận thế đột phá tới Nguyên Anh, quả thực để cho người ta được mở rộng tầm mắt, nếu không phải chứng kiến tận mắt mà nói, quả nhiên là khó mà tin được."
Theo một giọng nói nặng nề vang lên, năm thân ảnh giống như quỷ mị, đột nhiên xuất hiện ở trên không trung từ trên cao nhìn xuống Niếp Niếp.
Bọn họ cũng không có tỏa ra uy thế, nhưng là linh khí quanh thân lại dậy sóng, sâu không lường được.
Thân thể Niếp Niếp hơi hướng lui về phía sau mà lui lại.
Cầm đầu là một tên nam tử mặc trường bào màu đen, ở chỗ mép khảm hoa văn viền vàng, có vầng sáng lưu chuyển, giống như là một cái pháp bảo, đại khí cao quý.
Hắn nhìn chằm chằm vào Niếp Niếp mở miệng nói: "Tiểu nha đầu, ta là Vân Mặc Tông chủ của Thiên Dương tông, không nên chống lại một cách vô ích, ngươi biết ngươi là trốn không thoát."
Ánh mắt Niếp Niếp lập tức lạnh lùng xuống, tiến lên lớn tiếng chất vấn: "Thiên Dương tông tại sao phải giết sư phụ của ta?"
"Chúng ta căn bản không biết sư phụ của ngươi là ai."
Vẻ mặt Vân Mặc lạnh nhạt, bình tĩnh như nước, tiếp tục nói: "Nơi đây khả năng tồn tại hiểu lầm, tuy nhiên ngươi phế đi Hầu Thanh Văn con trai của đại trưởng lão tông ta thì lại là sự thật, ta cũng không làm khó ngươi, giao công pháp mà ngươi tu luyện và bộ tự thiếp trong tay kia của ngươi ra, ta có thể thả ngươi an toàn rời đi."
"Hầu Thanh Văn không chết?"
Niếp Niếp lập tức mở to hai mắt mà nhìn, kích động tới cực điểm, không thể tin nói: "Đây không có khả năng! Ta tự tay giết, quả tim của hắn đều bị ta làm vỡ nát! Hắn làm sao lại không chết?"
"Ta không biết ngươi đang nói cái gì, nhưng hắn đúng là không chết."
Giọng điệu của Vân Mặc vẫn rất bình tĩnh, tuy nhiên chính là phần bình tĩnh này thế mà càng khiến người ta cảm nhận được sự kiêu căng của hắn, mang theo ý miệt thị, hiển nhiên căn bản không có kiên nhẫn giao lưu bình đẳng với Niếp Niếp.
"Không thể nào, quả tim cũng nát, thủ đoạn gì mới có thể sống lại?"
Niếp Niếp thất thần mà lẩm bẩm, giống như bị đảo kích rất lớn, trong mắt có sát ý khắc cốt hiện lên, "Chính là hắn hại chết sư phụ ta, hắn ở đâu? Bảo hắn tới gặp ta!"
"Ha ha, ngươi không có tư cách nói điều kiện với ta." Vân Mặc cười nói, quanh thân theo thời gian dần trôi qua mà hiện ra uy thế, "Chẳng lẽ ép buộc ta phải tự mình xuất thủ?"