Chương 295: Cho nó biết phải như thế nào mới sản xuất ra sữa càng nhiều càng thơm ngon hơn!
Hai con bò này giống như trải qua sinh ly tử biệt, điên cuồng di chuyển bốn vó, chạy về phía nhau.
Chỉ hận không thể giống như người mà ôm lấy nhau.
"Bò....ò...."
"Bò....ò...."
Lý Niệm Phàm nhìn vào trong mắt cũng có chút cảm động, đồng thời lại có chút đồng tình.
Xem ra hai con bò này là đang kích động, đáng tiếc không biết nói chuyện, chỉ có thể thông qua âm điệu khác tới diễn tả cảm xúc, làm sao để có thể diễn tả một từ bi thảm.
Hai con bò này vuốt ve lấy nhau, giống như là hai bên đang hỏi han nhau ân cần vậy.
Bò sữa ở thế giới tu tiên quá ít, hai con này đoán chừng là đồng loại lần đầu tiên gặp nhau, cho nên kích động là khó tránh khỏi, kể từ đó, lượng sữa bọn chúng sản sinh ra chắc chắn sẽ cao đi.
Dù sao tâm tình của bò sữa cũng sẽ ảnh hưởng tới chất lượng của sữa.
Lý Niệm Phàm không ở bên cạnh làm kỳ đà cản mũi nữa, quay người chuẩn bị rời đi.
Long Nhi di chuyển đôi chân ngắn nhỏ, chạy chậm mà tới, mong đợi nói: "Ca ca, sao ngươi lại tới đây? Có phải có thứ gì ăn ngon rồi hay không?"
"Không có, ta chỉ là tới chăn bò." Lý Niệm Phàm lắc đầu, sau đó suy nghĩ một chút, nhắc nhở nói: "Không được nghịch ngợm tùy tiện tới chỗ bò sữa chơi có biết hay không?"
"Ừm ân, ta đã biết." Long Nhi gật đầu không ngừng.
Lý Niệm Phàm cười nói, đối với Niếp Niếp đang tu luyện cách đó không xa nói: "Niếp Niếp, để ý tới bọn họ!"
Như thế, an tâm.
Đợi tới khi Lý Niệm Phàm đi, con nghé con kia vội vàng giống như hiến vật quý vậy, cúi đầu ngoạm cỏ xanh một cái, sau đó đưa tới bên miệng của bò lớn, "Bò....ò..., bò....ò...."
Bò lớn vừa mới bắt đầu cũng không hề để ý, thuận miệng nuốt vào.
Ngay sau đó, đôi mắt bò của nó trừng một cái, thân thể cao lớn đều là run rẩy.
Lúc này, nó mới để ý tới, xung quanh nơi này là một mảnh thiên địa như thế nào a, từ không khí tới bùn đất, thậm chí cỏ dại dòng nước đều là trân bảo vô song!
Cúi đầu xuống là có thể lấy linh căn làm thức ăn, uống nước ở dòng nước thì là tiên tuyền, còn có linh căn tiên quả vô cùng vô tận kia.
Xem như nằm mơ cũng không dám tưởng tượng sẽ được sống ở một nơi như thế này.
Sau này, ta không cần phỉa đi khắp nơi để tìm kiếm tiên quả nữa, bởi vì bất cứ một miếng ngoạm nào đều là thứ quý báu nhất trên thế giới.
Cao nhân ban ân, đây là cao nhân ban ân!
Sớm biết là như thế này, lúc đầu ta chắc chắn sẽ không phản kháng, chính là bị đánh gãy chân bò cũng phải mang theo con gái bò tới a!
Cám ơn trời đất, còn may không có bỏ qua, còn may không có bỏ qua ta a!
Đôi mắt bò lớn ẩm ướt, ngơ ngác nhìn tất cả xung quanh, mãi cho đến khi nghé con kêu lên vài tiếng thì mới hồi phục lại tinh thần.
Nó nhìn vào con gái bò cao hứng bừng bừng của mình, ánh mắt bỗng nhiên nghiêm túc lại, một mặt nghiêm túc.
Không thể để cho con gái của ta tiếp tục ham chơi, ta phải quản giáo nó thật tốt, để nó biết phải như thế nào mới sản xuất ra sữa càng nhiều càng thơm ngon hơn!
Dù sao, việc này có quan hệ tới bát cơm của hai mẹ con chúng ta a!
Trong nội viện.
Mọi người thấy Lý Niệm Phàm trở về, lập tức trong lòng siết chặt lại, ngồi ngay ngắn nghiêm chỉnh.
Lý Niệm Phàm cười nói: "Để các vị đợi lâu."
Bùi An lắc đầu liên tục, "Không có gì đáng ngại, không có gì đáng ngại, tuyệt không lâu."
Có thêm một con bò sữa nữa, tâm tình của Lý Niệm Phàm trở nên không tệ, mở miệng nói: "Tiểu Bạch, đổ đầy rượu vào ly cho bọn họ."
Đám người Bùi An hết sức vui mừng, vội vàng kích động nói: "Đa tạ Lý công tử."
Diệp Lưu Vân cầm bức họa trong tay, trên mặt lại lộ ra vẻ xấu hổ, thấy Tiểu Bạch rót rượu cho mình, nhịn không được than nhẹ một tiếng, mở miệng nói: "Lý công tử, ta thật sự là nhận lấy thì ngại a!"
"Sao vậy?" Lý Niệm Phàm hơi sững sờ, sau đó nói: "Đúng rồi, còn không biết vị này là ..."
Diệp Lưu Vân cắn răng một cái, đứng người lên mở miệng nói: "Lý công tử, bần đạo tên là Diệp Lưu Vân, bức họa này chính là nhờ Bùi đạo hữu bọn họ đưa tới."
Hắn nói xong, không dám nhìn vào mắt của Lý Niệm Phàm.
Cao nhân đã cố ý ném bức họa này vào trong thùng rác để chờ đợi mình tới, cái này hiển nhiên là đang gõ chính mình, để cho mình chủ động thừa nhận sai lầm.
Lý Niệm Phàm nhìn vào Diệp Lưu Vân, giật mình nói: "Thì ra là thế."
Thái độ của Diệp Lưu Vân thành khẩn, thấp giọng nói: "Mạo phạm Lý công tử, ly rượu này ta không có ý tứ uống."
"Ha ha ha, chuyện này thì có gì mà phải ý tứ." Lý Niệm Phàm nhịn cười không được, cái tên này là người thành thật yêu thích họa.
Tuy nói trước đó có khiêu khích, tranh cường háo thắng, nhưng bây giờ hiển nhiên là bị khả năng vẽ họa của mình làm cho phục, không thể không khiến Lý Niệm Phàm phát ra một chút cảm giác thành tựu.
Hắn khoát tay áo, tùy ý nói: "Mọi người vốn chính là lấy văn kết giao bằng hữu, cũng không phải chém chém giết giết, không cần phải khách khí như vậy."
Mọi người lại là nghe tới mồ hôi lạnh chảy ròng, kinh hồn tàng đảm.
Ngươi cũng để cho toàn bộ cung điện của người ta hứng chịu tiêu diệt, còn để cái mông của người ta bị húc tới tuyệt vọng, cái này cũng không tính là chém chém giết giết, vậy nếu thật sự động thủ thì sẽ như thế nào?
Nói tóm lại, cao nhân ... không thể trêu vào a!
Thái độ của Diệp Lưu Vân như vậy, ngược lại khiến Lý Niệm Phàm có chút ngượng ngùng.
Dù sao, bức họa này bị chính mình vo tròn lại rồi ném vào trong thùng rác, bây giờ bị người ta nhặt lên, quả thực là có chút thất lễ.
Hắn nâng ly rượu lên, cười nói: "Được rồi, nếu là hiểu lầm, vậy uống một ly rượu này, rồi để cho chuyện này qua đi là được rồi."
"Ai, hay, hay!" Trong lòng Diệp Lưu Vân phấn chấn lên, vội vàng nâng ly rượu lên, uống một hơi cạn sạch.
Lý Niệm Phàm thấy Diệp Lưu Vân vẫn cầm lấy bức họa, thỉnh thoảng nhìn vào một cái, hai đầu lông mày còn có chút phiền muộn.
Trong lòng hiểu rõ.
Quả nhiên là người yêu thích họa a.
Bức họa này đoán chừng thành nỗi khúc mắc của hắn, nếu như vậy, chính mình ngược lại trở thành ác nhân.
Hơn nữa, lấy họa giao lưu, vậy mình còn có thể kết một cái thiện duyên với vị đại lão này.
Lý Niệm Phàm trầm ngâm một lát, mở miệng nói: "Lưu Vân đạo trưởng cảm thấy bức họa này như thế nào?"
Diệp Lưu Vân nói lên lời từ đáy lòng: "Nét vẽ bút pháp của Lý công tử thật thần kỳ, trong từng nét bút đều tùy tiện hiển lộ ra ý cảnh, vẽ nên một bức họa sinh động, để cho người ta phải bội phục, ta trước đó chỉ là múa rìu qua mắt thợ."
"Lưu Vân đạo trưởng quá khiêm tốn, khả năng vẽ của ngươi cũng là rất hiếm thấy."
Lý Niệm Phàm mỉm cười, sau đó nói: "Ta là hỏi ngươi, bức họa này thế nhưng là có chỗ nào có thể cải tiến?"
Cải tiến?
Tất cả mọi người là sửng sốt một chút.
Không hẹn mà cùng nhau đưa ánh mắt rơi vào trên bức họa kia.
Thế lửa suy sụp, mưa to như trút, biển cười cuồn cuộn, bức họa này có thể nói là đã cực kỳ hoàn mỹ, ở trong lòng của bọn hắn, chính là tăng một nét thì ngại nhiều, thiếu một nét bút thì ngại ít.
Còn có thể thêm như thế nào, thêm vào chỗ nào?
Mà ngay cả Đát Kỷ và Hỏa Phượng cũng nhíu mày, trầm tư suy nghĩ.
Người tu tiên, tu chính là ý cảnh, theo đuổi chính là đột phá, tìm kiếm chính là một đường sinh cơ kia, cũng đúng như lúc này.
Ngộ tính của bọn họ đều không thấp, nghe được, đây là cao nhân đang kiểm tra chính mình.
Đại não của Diệp Lưu Vân vận chuyển nhanh chóng, nhìn chằm chằm vào trên bức họa này, cả mắt đỏ ngầu.
Cuối cùng chỉ có thể thở dài một tiếng, bất đã dĩ mà nói: "Lý công tử, bần đạo ngu muội, nhìn không ra."
"Cái này chẳng qua chỉ là ở chỗ rất nhỏ, các ngươi nhìn không ra cũng bình thường." Lý Niệm Phàm mỉm cười, "Tiểu Đát Kỷ, lấy bút tới."
Đát Kỷ đứng dậy cười nói: "Được rồi, công tử."
Tới, đến rồi!
Sắc mặt của mọi người trong nháy mắt đỏ lên, ngay cả hô hấp cũng trở nên vội vàng, quả tim đập liên hồi như trực nhảy ra khỏi lồng ngực, căng thẳng và mong chờ.
Cao nhân đây rõ ràng là muốn hướng dẫn tại đây a!
Có thể quan sát tới cao nhân vẽ họa, bản thân đây chính là một lần tạo hóa vô cùng lớn!
Diệp Lưu Vân thì càng là toàn thân run rẩy, cảm giác tất cả tế bào đều đang quẫy loạn lên, lông tơ đều dựng lên.
Không nói hai lời, tranh thủ mở bức họa trong tay ra, dùng tay thận trọng miết phẳng, không dám dùng lực quá lớn, nếu như hư hại một chút nào đó, chính hắn đều sẽ tự đập chết chính mình.
Không bao lâu, Ðát Kỷ đã đi tới.
"Công tử, bút tới."
Lý Niệm Phàm khẽ gật đầu, cầm bút vào trong tay, nhìn chằm chằm vào bức họa này, đôi mắt trở nên thâm thúy.
Những người khác thì hận không thể trợn lớn con mắt của mình tới mức lớn nhất, chỉ hận không thể khắc một màn kế tiếp vào trong đầu.
Bức họa này, là Diệp Lưu Vân vẽ ra để khiêu khích Lý Niệm Phàm, Lý Niệm Phàm vì đánh trả, đã cố tình dập tắt hỏa diễm trong bức họa, không thêm bất kỳ màu sắc nào vào đó.
Cái này khiến, Diệp Lưu Vân bị đả kích lớn, bắt đầu nghi ngờ cuộc sống.
Bây giờ, là lúc bổ sung một chút kiến thức.
Lý Niệm Phàm mỉm cười, đưa tay lên rồi từ từ rơi về phía bức họa.
Một bút này, rơi ra ngoài nước và lửa, nét bút lúc đầu nặng, sau chậm dần và nhạt dần ...
Tiếp theo, bút thứ hai.
Bút thứ ba ...
Mỗi một bút tựa hồ cũng như nhau, chỉ có điều vẽ vào những nơi khác nhau.