Những Năm Tháng Ta Làm Phật Nữ

Chương 4

Chương 4
Đến ngày thứ mười, cuối cùng Chung Lệnh Âm cũng không chịu nổi mà tới kiếm chuyện.
“Này, ngươi đừng tưởng chăm sóc A Dụ ca ca mấy ngày là có thể bay lên cành cao làm phượng hoàng.”
Giọng nàng đầy khinh miệt, không chút che đậy sự kiêu căng quen thuộc.
“Người tu tiên sống cả trăm năm, ngươi nghĩ vài tháng bên cạnh hắn có nghĩa lý gì sao? Trong đời hắn, chẳng qua chỉ như cái chớp mắt.”
Ta gật đầu, thấy nàng nói cũng có lý. Chỉ là không hiểu vì sao, cái “chớp mắt” ngắn ngủi đó, lại khiến nàng nghiến răng nghiến lợi đến thế.
Ta vừa nghĩ vậy liền buột miệng hỏi, ai ngờ lại bị nàng xem như khiêu khích, chọc nàng nổi giận.
Chung Lệnh Âm trút giận bằng cách ném hết những vật vừa mắt trong phòng xuống đất, loạn cả lên. Thấy ta không hề dao động, nàng lại đột ngột bình tĩnh.
“Con thỏ trong ngực ngươi thật đáng yêu, chi bằng đưa cho ta chơi vài hôm?”
Trong mắt nàng ánh lên vẻ ác ý, dĩ nhiên ta ôm chặt A Tuyết, quyết không buông tay.
Đang lúc giằng co thì Nguyễn Dụ đến, Chung Lệnh Âm lập tức rưng rưng nước mắt, lệ ngân nơi khóe mi.
"A Dụ ca ca, đều là ta không tốt, chỉ vì thấy con thỏ kia đáng yêu nên mới muốn ôm một chút, là lỗi của A Âm cả.”
Nàng cúi đầu, vô tình để lộ một đoạn cần cổ trắng ngần, vài sợi tóc buông hờ vắt ngang, thật khiến người nhìn mà xót xa.
“Chỉ là một con súc sinh mà thôi, nếu A Âm muốn thì cứ cho nàng là được.”
Ta vẫn nhớ như in vẻ dịu dàng của Nguyễn Dụ khi đặt A Tuyết vào lòng ta.
Khi ấy, trên gương mặt góc cạnh của hắn là nụ cười hiền hòa, bảo nếu ta không có ở đây, hãy để con thỏ này thay ta bầu bạn với nàng.
Vậy mà giờ đây, hắn lại lạnh lùng nói: “Chỉ là một con súc sinh mà thôi.”
Ta hỏi hắn: “Nguyễn Dụ, chàng còn nhớ lúc tặng ta A Tuyết, đã từng nói những gì không?”
Nguyễn Dụ chỉ cau mày, nhìn ta bằng ánh mắt đầy phiền chán.
“Vốn dĩ cũng chẳng phải tặng cho nàng, nàng nên rõ bản thân đã lấy nó như thế nào.”
Ta chợt nhớ đến những lời đàm tiếu trong thời gian gần đây. Thì ra ta chỉ vì diện mạo có vài phần giống Chung Lệnh Âm mà mới được Nguyễn Dụ chú ý.
Nhưng dung mạo là do trời sinh, ta nào thể quyết định, mà tấm chân tình bỏ ra, há có thể vì nhận lầm người mà dễ dàng thu lại?
Nếu tình cảm chỉ dựa vào nhan sắc, thì vì sao diện mạo Nguyễn Dụ vẫn như xưa, mà tim ta đã chẳng còn gợn sóng?
Một cơn đau lạ thường dội lên từ lồng ngực, ta nghe rất rõ tiếng thứ gì đó vỡ tan trong lòng.
Rào chắn ở cảnh giới bên ngoài, đã vỡ.
Ta nhẹ giọng đáp, đêm nay sẽ mang A Tuyết đưa sang, chỉ xin hãy để ta được nói lời từ biệt trong khoảng thời gian còn lại.
Chung Lệnh Âm đắc ý liếc ta một cái, cuối cùng cũng không dây dưa nữa.
Hai người họ vừa đi, ta liền vẽ một pháp trận truyền tống, nhanh chóng rời núi.
Ta vẫn trở lại căn nhà gỗ cũ, dẫu sao với chút pháp thuật ít ỏi hiện tại, ta cũng chẳng thể đi xa.
Chi bằng thừa lúc bọn họ chưa phát hiện, tự mình kết thúc mọi chuyện.
Sư tôn từng nói: “Đạo lớn vô tình, nếu muốn phi thăng thì đừng dễ dàng vướng vào nhân quả với người khác.”
Dù ta không cố ý, cũng đã vướng vào chuyện giữa Nguyễn Dụ và Chung Lệnh Âm, khi đi thì cũng nên dứt khoát sạch sẽ.
Thiên tượng dị thường, dưới tầng mây u ám thỉnh thoảng vang lên vài tiếng sấm, như đang dọn đường cho ai đó.
Ta gắng ép ổn định cảnh giới dao động, chỉ mất hai ngày để thêu xong bộ giá y.
Nhìn bản thân mình được mô phỏng dưới thuật khiển tơ, giống y như thật, ta cuối cùng cũng yên tâm rời phòng.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất