Những Năm Tháng Ta Làm Phật Nữ

Chương 5

Chương 5
Hôn lễ của Nguyễn Dụ và Chung Lệnh Âm cực kỳ linh đình, lụa đỏ trải khắp nơi, tiếng nhạc hỷ vang vọng cả Thiên Diễn Sơn.
Trong đại điện, Nguyễn Dụ đang cẩn thận dìu Chung Lệnh Âm bước lên bậc thềm.
Nghi lễ mới đi được nửa chừng thì có một đệ tử theo hầu tiến lên, khẽ bẩm báo:
“Ở cổng núi có một con yêu thỏ bị chặn lại, vừa khóc vừa la muốn gặp người, hình như là con mà tiểu thư trước kia từng nuôi…”
“Biết rồi.”
Nguyễn Dụ cau mày tỏ vẻ khó chịu, đệ tử ấy liền lặng lẽ lui xuống, tiếp tục ngăn không cho con thỏ vào.
Khi đến bước cuối cùng – “Nhất bái thiên địa”, câu cuối còn chưa dứt thì một tia sét bất ngờ giáng xuống, đánh nát biển ngạch chính điện.
Mọi người ngẩng đầu, chỉ thấy bầu trời không biết từ khi nào đã chuyển màu, tiếng sấm dồn dập vang lên, một vị trưởng lão run giọng nói:
“Xem thiên tượng này, e là có đại năng sắp phi thăng…”
“Vị trí chắc hẳn không xa nơi này, nếu không thì thiên kiếp đã chẳng rơi xuống Thiên Diễn Tông.”
Ngay lúc ấy, trên người Nguyễn Dụ bỗng lóe lên một tia sáng trắng nhạt.
Hắn không thể tin được cúi đầu, thấy la bàn pháp trận đeo bên hông đã vỡ làm đôi.
La bàn vỡ, đồng nghĩa người được pháp trận bảo vệ đã mất mạng.
Mọi người chỉ thấy vị tân lang vốn còn điềm tĩnh khi nãy, trong nháy mắt đã rối loạn, thậm chí lập tức triệu xuất phi kiếm.
“Nguyễn lang, hôn lễ còn chưa kết thúc, chàng định đi đâu?”
Chung Lệnh Âm cuống quýt kéo tay áo hắn, trong mắt hiện lên vẻ cầu xin chính nàng cũng không nhận ra.
“Ta phải xuống núi một chuyến.”
Nguyễn Dụ chém đứt đoạn tay áo kia, phi thân về phía chân núi.
Trước sơn môn, hắn gặp A Tuyết đã hóa thành thiếu nữ.
Nàng nhìn hắn, ánh mắt tràn đầy hận ý.
"Duẫn Thanh Viên chết rồi, ngươi hài lòng chưa?”
Nguyễn Dụ khựng lại một lát, rồi bỗng cười lạnh.
“Đừng gạt ta nữa, chắc chắn là Duẫn Thanh Viên sai người đến tìm ta, muốn phá đám cưới của ta và A Âm, mới nghĩ ra mưu kế buồn cười như vậy. Nhưng nàng chẳng qua là phàm nhân, dù thế nào… ta cũng không thể cưới nàng được.”
A Tuyết trợn đôi mắt trong veo, như sắp bốc cháy, nàng nhìn hắn, nghiến từng chữ: “Ta nói, Duẫn – Thanh – Viên – chết – rồi.”
Nụ cười dối lòng của Nguyễn Dụ lập tức đông cứng trên gương mặt.
A Tuyết lạnh lùng nhìn theo bóng lưng chật vật rời đi của vị Vô Trần Tiên Quân nổi danh kiếm thuật.
Thân hình hắn loạng choạng, mấy lần suýt rơi khỏi kiếm.
Ta để lại một tia linh thức trong bộ giá y, không ngờ lần gặp lại Nguyễn Dụ, hắn lại thê thảm đến vậy.
Hắn vận hỉ phục đỏ thắm, tóc đen như mực, làm cho tiên quân vốn lãnh đạm cũng nhuốm chút nhân khí. Nhưng lúc này, hắn gần như mất kiểm soát, quỳ sụp trước căn nhà gỗ.
Gương mặt hắn trống rỗng, ngây ngốc nhìn thi thể bị yêu thú xé nát của ta.
“Sao vậy? Chẳng phải ngươi bảo Duẫn Thanh Viên chỉ muốn phá hôn lễ của ngươi, nên mới cố tình gạt ngươi sao?”
A Tuyết mắt đỏ hoe, đứng phía sau lạnh lùng nhìn Nguyễn Dụ.
“Vậy thì tại sao, ngươi không dám nhận xác, xem xem dưới đất kia có phải là nàng không?”
Tấm lưng Nguyễn Dụ, xưa nay luôn thẳng tắp, bỗng chốc sụp đổ.
A Tuyết thu xếp tàn thể cho ta, giọng nghẹn ngào không giấu nổi tiếng nức nở.
“Đôi tay tốt đẹp là thế, sao lại có thể để lại vết sẹo khó coi như vậy…”
Nguyễn Dụ chợt nhớ ra, có lẽ đó là lúc trước ta bị thương khi đào đất.
Khi ấy, hắn bỏ mặc ta một mình trong nhà gỗ. Sao khi ấy lại không nghĩ đến việc báo cho ta biết, để ta khỏi phải lo lắng?
Nguyễn Dụ đang quỳ trên đất bỗng như phát điên, rút kiếm bổ vào con yêu thú đã chết cứng kia.
Máu bắn lên mặt, hắn vừa ngơ ngẩn vừa cuồng loạn vung kiếm.
Đầu yêu thú bị chém nát, tròng mắt văng ra ngoài, cảnh tượng vô cùng kinh hoàng.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất