Những Năm Tháng Ta Làm Phật Nữ

Chương 6

Chương 6
Chung Lệnh Âm hối hả đuổi tới, nhào vào bên cạnh Nguyễn Dụ…
“Phu quân, đừng chém nữa, theo ta về đi…”
“Cút đi!”
Nguyễn Dụ hất mạnh tay đẩy Chung Lệnh Âm ra, một lúc lâu sau mới chậm rãi bước tới trước thân thể tan nát không còn nguyên vẹn của ta.
“Duẫn Thanh Viên.”
Hắn thấp giọng gọi, giống như đang mong mỏi ta sẽ giống như bao buổi sớm trong quá khứ, tựa vào khung cửa lười nhác hỏi: “Lại làm sao nữa?”
Đáng tiếc, ta dưới đất mặt mũi đã chẳng còn nhận ra được, còn có thể đáp lại hắn thế nào đây?
“Duẫn Thanh Viên! Nàng mau tỉnh lại! Ai cho phép nàng chết?!”
Lúc này, mắt Nguyễn Dụ đỏ rực như máu, thần sắc điên cuồng khiến Chung Lệnh Âm cũng sợ đến phát khóc, không dám tiến lại gần.
Hắn lại bất chợt dịu giọng, cố chấp gọi tên ta hết lần này đến lần khác.
“Đừng đùa nữa, Duẫn Thanh Viên, ta không cưới người khác nữa, nàng tỉnh lại đi, được không…”
"Nàng đã hứa với ta, sẽ mãi mãi chờ ta trong căn nhà gỗ nhỏ ấy.”
Bên cạnh, A Tuyết gằn giọng nói:
“Phải rồi, đến khi chết nàng vẫn còn ở đó chờ ngươi. Còn ngươi thì sao? Ngươi dùng trận pháp nhốt một phàm nhân trong đó, nàng không đường lui, mới chết thảm đến vậy.”
A Tuyết lao đến, bóp chặt lấy cổ Nguyễn Dụ, thần sắc hoàn toàn sụp đổ.
“Khi nàng bị yêu thú nuốt sống, liệu có đang nghĩ rằng vì sao nàng không tài nào thoát khỏi căn nhà đó? Nàng ngốc như vậy, làm sao biết được đó chính là nấm mồ mà Nguyễn Dụ nàng ngày đêm mong ngóng, tự tay vẽ nên cho nàng?! Khi trận pháp vỡ nát, ngươi ở đâu? Khi ta ra đến núi cầu cứu, ngươi lại ở đâu?! Nguyễn Dụ, ngươi mãn nguyện rồi chứ?! Chính sự ích kỷ và hèn nhát của ngươi đã hại chết nàng!”
Khi bị đệ tử Thiên Diễn Tông kéo ra, A Tuyết vẫn còn mắng chửi thảm thiết:
“Nguyễn Dụ, kẻ đáng chết rõ ràng là ngươi!”
Linh thức của ta lơ lửng giữa không trung, bất giác muốn ôm lấy nàng một cái.
Không ngờ A Tuyết sau khi hóa hình lại sắc bén đến vậy, hoàn toàn không giống chú thỏ lười chỉ biết ăn ngủ trong căn nhà gỗ năm nào.
Một tia sét xé ngang bầu trời, ánh lên gương mặt đẫm máu của Nguyễn Dụ, hắn lúc ấy chẳng khác gì lệ quỷ.
Ta ngẩng đầu nhìn trời, vạn vật đều tĩnh lặng — đang tích tụ cho đạo thiên kiếp cuối cùng.
Qua được thì phi thăng, không qua được thì linh thức tan biến, về với trời đất, lại một kiếp khác bắt đầu.
Linh thức bám vào bộ giá y này cũng sắp tiêu tán.
Trước khi rời đi, ta rốt cuộc cũng nghe được tiếng thống hối xé ruột xé gan của Nguyễn Dụ.
Khi thiên kiếp cuối cùng giáng xuống, ta ngộ ra ba ngàn phiền não của nhân thế.
Đêm đó, trong rừng núi dưới chân Thiên Diễn Tông, kim quang rực rỡ, hà vân phủ đầy bầu trời.
“Có người phi thăng rồi! Có người chém vỡ thiên chướng mà phi thăng rồi!”
Khắp Cửu Châu đều truyền đi đại sự ấy, mãi về sau mới rõ, người phá tan u ám ngàn năm phủ lên tiên môn kia, lại là vị Phật nữ ẩn thế lâu năm của Thiền Tông.
Thiên chướng ấy đã ngăn trở bao nhiêu thiên chi kiêu tử chạm đến đỉnh cao, hóa ra chỉ cần thân xác tan biến, thần thức mới trường tồn.
Trăm nhà tiên môn đồng loạt dâng hương bài vị ta, ta trở thành Tân hộ thần của đại lục Huyền Linh – một vị thần đã vắng bóng cả nghìn năm.
Lần đầu tiên ta gặp lại Nguyễn Dụ là vào ngày hạ táng “ta”.
A Tuyết nằm bò trên quan tài, không chịu buông tay, đôi mắt đỏ hoe như mắt thỏ càng khóc càng sưng.
Ta khẽ phất tay, để một luồng thanh khí vờn quanh lông mày nàng.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất