Những Năm Tháng Ta Làm Phật Nữ

Chương 7

Chương 7
Từ xa Nguyễn Dụ và Chung Lệnh Âm sóng vai bước tới.
Hắn lại trở về dáng vẻ tiên quân lạnh lùng cao ngạo, bình thản nhìn quan tài.
Nhưng ta thấy quanh thân hắn bị bao phủ bởi một luồng hắc khí không tan.
Có thể là tẩu hỏa nhập ma vì luyện sai công pháp, cũng có thể là vì tâm ma phát sinh khi yêu Chung Lệnh Âm.
Dù thế nào, cũng không phải vì ta.
Một kẻ phàm nhân không chút pháp lực, hèn mọn như cỏ rác, chưa từng đáng để hắn như thế.
Chứng kiến cảnh bản thân được hạ táng cũng là việc hiếm thấy, ta đầy hứng thú đứng gần, ngắm nhìn cơ thể được khâu vá chỉnh tề trong quan tài.
Ngay cả cái chân bị mất cũng không biết là nhờ ai mà vá lại.
Chỉ tiếc, trên người ta lại khoác bộ xiêm y màu sen nhạt cũ kỹ, cài chiếc trâm Chung Lệnh Âm yêu thích.
Ta vung tay, hất chiếc trâm hoa ngọc lan ấy xuống đất.
Nó rơi xuống, vỡ tan thành mấy đoạn.
Nguyễn Dụ sững sờ nhặt mảnh trâm lên, rồi đột nhiên ngẩng đầu:
“Thanh Viên, là nàng trở lại phải không? Thanh Viên…”
“Đủ rồi!”
A Tuyết giật lấy chiếc trâm, lạnh lùng nói: “Ngươi chưa từng để tâm xem nàng muốn mặc gì, đội gì. Ngươi chỉ dựa theo ý thích của mình mà ăn mặc cho nàng. Nhưng ngươi đã từng hỏi nàng chưa? Ngươi có biết Duẫn Thanh Viên thích gì không? Nàng chưa bao giờ thích màu sen nhạt, càng ghét những thứ trang sức trâm ngọc. Duy chỉ có một lần, nàng tự tay may vá suốt bao ngày, mặc bộ giá y do chính mình chọn.”
Nguyễn Dụ run tay chống lên quan tài, mắt đỏ hoe.
“Đừng nói nữa…”
A Tuyết không hề lùi bước, nhìn thẳng vào mắt hắn, từng chữ rành rọt:
“Bởi vì từng có một người… đã hứa sẽ đến cưới nàng.”
“Phụt—”
Một tiếng nghẹn vang lên, Nguyễn Dụ không nhịn được nữa, phun ra một ngụm máu lớn, nhuộm đỏ nắp quan tài, tựa đóa hoa nở rực rỡ.
Vô tình đạo của hắn đã tan vỡ, tâm ma sinh khởi.
Những ngày sau khi phi thăng, cũng coi là thanh nhàn.
Ta không thường lưu lại trong Thần nữ điện nơi thế nhân hương khói, rảnh rỗi vẫn khoác vải thô áo cũ, lang bạt khắp nơi. Chỉ khi nào yêu thú loạn thế hay lễ tế trọng đại mới hiện thân, nhờ vậy mà gặp không ít kẻ đứng đầu các tông môn.
Chỉ trừ tân chưởng môn của Thiên Diễn Tông.
Nghe đâu hắn vì phu nhân thể nhược mà rong ruổi khắp nơi tìm thuốc, quanh năm suốt tháng chẳng thấy bóng dáng.
Điều đó cũng hợp ý ta lắm.
Có điều thần nữ dạo thế cũng khó tránh gặp phải phiền phức.
Một lần ta đang xem quẻ ở Minh Nguyệt Thành, vô tình cứu một công tử, ai ngờ hắn lại đem lòng si mê từ cái nhìn đầu tiên, bám theo ta suốt ba tháng trời.
Hôm ấy, ta vừa dọn quầy xong, thì Tề Hành hớn hở chạy đến.
“Minh Tịnh tỷ tỷ, tỷ xem ta bắt được cái gì này?”
Ta liếc nhìn qua, thì thấy vị công tử áo gấm kia đang xách một con thỏ, vẻ mặt đầy mong chờ nhìn ta.
Mà con thỏ tội nghiệp ấy, lại chính là A Tuyết.
Sau ngày hạ táng, ta đã lén tìm nàng giải thích mọi chuyện.
Con thỏ ngốc ấy ôm lấy ta vừa cười vừa khóc, từ đó bám lấy ta, ung dung ăn bám sống qua ngày.
Cả đời nàng thích nhất là đi trêu ghẹo mấy tiểu lang quân dưới phàm trần, chỉ là không biết tu vi kém đến mức nào, lại để một phàm nhân tóm được.
Thật đúng là làm mất hết thể diện của Thần nữ điện.
Ta ngoắc tay gọi Tề Hành:
“Con thỏ này là tặng cho ta sao?”
Thấy ta cuối cùng cũng để ý đến hắn, hắn lập tức vui mừng nói:
“Tất nhiên là tặng cho tỷ! Trong phủ ta còn nhiều ngọc quý, châu báu, thư họa cổ vật, tỷ có muốn không? Ta đều mang đến cho tỷ!”
Ta khẽ mỉm cười, ra hiệu tay mời hắn ngồi xuống.
“Đã như vậy, ta sẽ vì Tề công tử mà gieo một quẻ, coi như lễ đáp lại.”
“Không… không cần khách sáo đến vậy, cứ gọi ta là Tề Hành là được.”
Ta nhận lấy tờ quẻ, liếc nhìn một cái, liền phát hiện vị công tử áo gấm ăn sung mặc sướng này vậy mà lại có tiên duyên, không những căn cốt tuyệt hảo, thậm chí còn có tiềm năng phi thăng.
Bên cạnh, thỏ con kêu oai oái.
Ta bèn tặng y một chuỗi Phật châu, xem như tiễn vị ngốc tử nhiều tiền này đi cho yên, ôm lấy thỏ con trở về tịnh xá, lúc này A Tuyết mới vội vàng hiện nguyên hình.
Ta hiếu kỳ hỏi: “Là ai đã đánh ngươi ra nông nỗi này?”
A Tuyết vẻ mặt nghiêm trọng.
“Duẫn Thanh Viên, trên người ngươi có pháp lực không?”
“Không có. Xuống núi chu du, sao có thể tùy tiện dùng pháp lực được?”
“Vậy thì ngươi mau chạy đi.”
“Tại sao?” Ta vô cùng khó hiểu, “Bần tăng đi khắp nhân gian luôn chỉ kết thiện duyên, đâu ra thù hận?”
A Tuyết uất ức nhắm mắt lại, đầy phẫn nộ.
“Ngươi không cần chạy nữa, hắn đến rồi.”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất