Những Năm Tháng Ta Làm Phật Nữ

Chương 8

Chương 8
Lời vừa dứt, vị tiên quân áo trắng đã hiện ngay trước mắt.
Bóng dáng này nhìn qua có chút quen thuộc.
Pháp bào thêu hoa văn ẩn, bên hông là thanh kiếm khí tức lạnh lẽo uy nghiêm, vận công giữa trời đất khiến tiên khí lưu chuyển quanh thân, đủ thấy tu vi chẳng tầm thường.
Ta còn đang ngẩn người ngắm hoa văn trên vỏ kiếm, người đối diện đã không nhịn được mà nắm chặt cổ tay ta, giọng nói pha lẫn vui mừng và bi thương.
“Duẫn Thanh Viên.”
Ta sững sờ ngẩng đầu, đụng phải ánh mắt sâu thẳm tĩnh lặng ấy.
Trong mắt hắn dường như cuộn trào những cảm xúc phức tạp mà ta không sao hiểu nổi, nhưng ta cũng chẳng có hứng đi tìm hiểu, chỉ bình thản dời ánh nhìn đi chỗ khác.
Là Nguyễn Dụ.
Bao nhiêu năm không gặp, hắn đã trở thành tông chủ của Thiên Diễn Tông, đệ tử theo sau hắn vây kín cả khách điếm.
Nghĩ tới lời đồn tông chủ Thiên Diễn Tông vì phu nhân mà ngao du cầu dược khắp nơi, ta liền hiểu ra, bèn khách khí hỏi: “Nguyễn tông chủ ghé qua nơi này, là vì phu nhân cầu thuốc mà đến sao?”
Người đối diện siết chặt chuôi kiếm, chỉ lặng lẽ nhìn ta: “Thanh Viên, người gọi ta là gì?”
“Vô Trần Tiên Quân?” Ta dò xét.
Hắn chua chát nhắm mắt lại.
Nguyễn Dụ ra lệnh cho đệ tử canh cửa, bày thế muốn ngồi xuống nói chuyện lâu dài.
A Tuyết viện cớ đi rót trà, dán sát chân tường chuồn ra ngoài.
Những phàm nhân chẳng biết đầu đuôi câu chuyện cũng bị khí thế kia dọa cho chẳng dám hó hé nhìn trộm.
Nguyễn Dụ ngồi xuống nhưng vẫn không mở miệng, ta tự rót cho mình một chén trà, uống được phân nửa, liền nghe hắn khàn giọng hỏi: “Chuyện năm đó, tại sao lại lừa ta?”
“Ngươi nói chuyện nào?”
Hắn âm thầm siết chặt ly trà, còn ta thì như chẳng hay biết.
“Ta giả chết để rời đi, quả thật là gạt ngươi, nhưng ta chẳng qua chỉ là một kẻ thế thân, cái chết của ta có đáng để ngươi canh cánh suốt bao năm qua sao?”
“Không phải vậy! Nàng rõ ràng biết…” Hắn bắt đầu kích động.
“Ta nên biết cái gì?” Ta không chút nể tình mà ngắt lời hắn.
“Sư phụ từng nói, không thể chỉ nghe lời đàn ông nói gì, còn phải xem họ làm gì. Ta đã cố gắng nhớ lại, nhưng không thấy hành động nào của ngươi khi xưa có thể cho là từng có chút tình cảm với ta.”
“Lúc ấy ta có nỗi khổ riêng.” Môi Nguyễn Dụ run rẩy, mắt đã ầng ậc nước.
“Thiên Diễn Tông thế lớn, chỉ khi làm tông chủ ta mới có thể báo thù cho cha mẹ. Mà Chung Lệnh Âm lại ngang ngược tùy tiện, nếu ta thiên vị ngươi, nàng sẽ càng làm càn hơn. Ta nghĩ, chỉ cần làm được tông chủ, ta sẽ có thể bảo vệ ngươi thật tốt. Chẳng phải ngươi cũng từng hứa, sẽ mãi mãi chờ ta trong căn nhà gỗ nhỏ ấy sao?”
Hắn bước đến, muốn ôm ta vào lòng.
“Thanh Viên, giờ mọi thứ đều thuận lợi, chúng ta có thể quay về như trước kia được không…”
Ta hất tay hắn ra, trong lòng chỉ cảm thấy chán ghét.
“Quay lại như trước kia, là để ta làm tình nhân lén lút dưới chân núi, làm người ngoài cuộc, còn ngươi tiếp tục làm tông chủ rực rỡ vinh quang sao?”
“Nguyễn Dụ, sao ta trước kia lại không nhận ra ngươi vô sỉ đến thế?”
Nguyễn Dụ há miệng định biện bạch, nhưng ngoài cửa đột nhiên náo động.
Qua hàng lớp đệ tử áo trắng, ta nhìn thấy một bóng đỏ nhảy nhót lao vào, miệng hô vang: “Tỷ tỷ Minh Tịnh, ta đến cứu người đây!”
Nguyễn Dụ mặt mày khó coi, trừng mắt nhìn Tề Hành, lạnh lùng nói: “Ta nói sao người không chịu theo ta quay về, thì ra ngần ấy năm, đã sớm có người khác rồi.”
“Đây chính là tình lang mới của người sao?”
Tề Hành không hiểu đầu đuôi gì, chỉ biết kéo ta núp sau lưng.
“Ngươi là ai? Tỷ tỷ Minh Tịnh làm gì, liên quan gì đến ngươi?”
“Hử, ta là ai ư?”
Nguyễn Dụ rút kiếm ra ba phần, đệ tử sau lưng lập tức đồng loạt tiến lên.
“Duẫn Thanh Viên, người muốn tự mình theo ta về, hay là để ta đánh tên tiểu tử này một trận, rồi trói người về?”
Ta hít sâu một hơi, cảm thấy bản thân không còn nhẫn nại nổi với tên điên này nữa, bèn dứt khoát giơ tay triệu ra kiếm Ngưng Quang.
Lúc người đời đúc tượng ta, cho rằng chuỗi Phật châu chưa đủ khí phách, nên tự tiện gán cho ta một thanh bảo kiếm.
Ngưng Quang kiếm cũng giống ta, được hương khói cúng tế, sớm đã có linh lực, chém thanh kiếm rách nát trong tay Nguyễn Dụ chắc chẳng thành vấn đề.
“Thanh Viên, nàng..."
Nguyễn Dụ kinh ngạc nhìn ta, ta đã vung tay khéo léo múa một đoá kiếm hoa.
“Ta nghĩ kỹ rồi, chuyện năm đó không thể cứ thế bỏ qua.”
Trong mắt hắn lập tức bừng lên một tia sáng hy vọng.
Ta liền không chút nể tình mà nghiền nát ảo tưởng ấy.
“Ta đúng là nên đánh cho ngươi một trận rồi mới rời đi.”
Chỉ chốc lát sau, thanh kiếm rách của Nguyễn Dụ đã bị chém thành mấy đoạn rơi xuống đất, hắn ôm ngực, khoé miệng trào máu.
Hắn trừng mắt nhìn ta, mắt đỏ ngầu không thể tin nổi.
“Người rõ ràng không phải phàm nhân, người lại dám lừa ta!”
“Nguyễn Dụ, ngươi vẫn giống hệt năm xưa, tai điếc như cũ.”
Ta lười biếng liếc hắn một cái.
“Bản tọa pháp hiệu Minh Tịnh, ngụ tại Thần Nữ Điện, ngươi thấy ta, phải trai giới ba ngày, tắm rửa đốt hương kính lễ.”
Đệ tử sau lưng hắn cảm nhận được uy áp, đều đồng loạt quỳ xuống dập đầu.
Nguyễn Dụ vẫn không cam lòng ngẩng đầu, hai mắt đỏ au.
“Vậy năm đó, nàng chỉ là mượn ta để độ kiếp? Nàng đối với ta… rốt cuộc có từng thật lòng chút nào không?”
“Ngươi hỏi gì mà lắm thế? Đây chẳng phải đúng như những gì ngươi đã từng đối xử với ta sao? Kẻ ở trên nhìn xuống kẻ ở dưới, từ trước đến nay có bao giờ cần nhiều lời như vậy đâu.”
Ta vung tay áo hất hắn sang một bên, nhấc chân rời khỏi khách điếm. Khi đi ngang qua Tề Hành đang sững sờ đến mức không thốt nên lời, ta ngẫm nghĩ một chút, rồi lấy ra một chuỗi Phật châu đưa cho hắn, khuyên hắn nên tu hành cho tử tế. Sau đó, ta xách theo A Tuyết, một đường trở về Thần nữ điện trên tiên giới.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất