Nô Lệ Bóng Đêm

Chương 45: Sound of Laughter - Âm Thanh của Tiếng Cười

Chương 45: Sound of Laughter - Âm Thanh của Tiếng Cười
Nhờ những Mảnh Bóng Tối mà Sunny hấp thụ được trong mấy ngày qua, khả năng Điều Khiển Bóng Tối của cậu đã nhỉnh hơn một chút.
Nhưng chừng đó vẫn còn lâu mới đủ để thám hiểm sâu vào mê cung.
Cậu chỉ áng chừng được hướng di chuyển của hai con quái vật to lớn.
Chúng đang tiến về phía tây.
Sau khi báo cho Nephis, Sunny gần như chẳng còn việc gì để làm.
Cuối cùng, Sunny quyết định nghỉ ngơi. Ngày mai chắc chắn sẽ đầy rẫy gian nan và nguy hiểm, tốt nhất là cậu nên tranh thủ hồi phục thể lực.
Một lát sau, Sunny nằm ngửa, mắt hướng lên bầu trời xám xịt.
Cassie ngồi bên cạnh, chìm đắm trong suy tư.
Còn Nephis thì đang thiền định.
Ít nhất thì trông cô có vẻ như vậy. Với Sunny, biết đâu cô nàng đang ngủ say như chết ấy chứ.
Một lúc sau, Cassie quay sang cậu.
"Sunny?"
Cậu nghiêng đầu nhìn cô.
"Sao thế?"
Cô gái mù ngập ngừng.
"Cậu có… cậu có nghĩ là chúng ta sẽ về nhà được không?"
Sunny liếc nhìn cô, nhíu mày. Mấy giây sau, cậu lại quay mặt lên nhìn trời.
"Chắc chắn rồi."
Cassie mỉm cười:
"Cậu thật sự nghĩ vậy á? Tại sao?"
"Sao cô ấy hỏi nhiều thế không biết?"
Cậu thở dài, cố gắng lựa lời.
"Vì có cô ấy."
Cậu chỉ về phía Nephis, biết rằng Cassie không nhìn thấy. Nhưng ở cái nơi khỉ ho cò gáy này cũng chỉ có ba người, quá rõ là cậu đang ám chỉ ai rồi còn gì.
"Với lại, tôi cũng đâu phải loại dễ tèo. Thật ra, tôi dám cá là cậu chẳng kiếm đâu ra được cặp Sleeper nào xịn hơn để hộ tống cậu qua cái Cõi Mộng này đâu. Nếu có ai sống sót qua vụ này, thì chỉ có thể là chúng ta thôi. Vậy nên, ừ, tôi nghĩ khả năng chúng ta trở về là khá cao."
Cassie đột nhiên bật cười khúc khích.
"Cậu tự tin thái quá rồi đó? Cậu đứng thứ nhì từ dưới đếm lên mà!"
Sunny nhún vai.
"Chẳng qua là có người khôn ngoan bảo tôi nên khiêm tốn thôi. Chứ không á, tôi đã leo lên hạng cao hơn rồi."
Rồi cậu nhếch mép cười tinh quái, nói thêm:
"Cao hơn nhiều! Ít nhất cũng phải đứng thứ ba từ dưới lên!"
Cô gái mù không nhịn được cười thành tiếng. Tiếng cười trong trẻo của cô khiến Sunny cảm thấy dễ chịu hơn hẳn. Kể từ khi đến Cõi Mộng, đây là lần đầu tiên cậu được nghe thấy một âm thanh vui vẻ đến thế. Thật mừng là con người vẫn có thể giữ lại được chút niềm vui dù ở cái nơi quái quỷ này.
Nghĩ kỹ thì, đây cũng là lần đầu tiên cậu nghe Cassie cười. Trước đây, ở Học Viện, cô lúc nào cũng u ám và buồn bã.
Sau tràng cười bất chợt, nét mặt Cassie dần trở nên trầm ngâm. Một lát sau, cô hỏi:
"Cậu nhớ nhất điều gì về nhà?"
Sunny cố gắng nghĩ xem mình nhớ gì, nhưng chẳng nghĩ ra được gì cả. Cậu thậm chí còn không chắc mình có nơi nào để gọi là nhà ở thế giới thực nữa. Cái phòng trọ tồi tàn trước đây chỉ là một chỗ chui ra chui vào tạm bợ. Mà nói thật thì, cuộc sống của cậu ở thế giới thực cũng chẳng dễ chịu gì cho cam.
Cuối cùng, cậu đành nói:
"Tôi chẳng nhớ gì cả."
Cassie ngạc nhiên ra mặt.
"Thật á? Cậu không nhớ gia đình sao?"
Sunny cười nhạt.
"Tôi không có gia đình. À… hình như tôi có một đứa em gái đâu đó. Nhưng chúng tôi đã không gặp nhau nhiều năm rồi."
"Ồ…"
Cô gái mù im lặng. Mấy giây sau, cô khẽ nói:
"Tôi nhớ gia đình mình nhất."
Giọng cô chất chứa nỗi nhớ nhung và buồn bã. Sunny không biết nói gì, đành im lặng.
"Mẹ và ba chắc đang lo lắng cho tôi lắm. Không… không, thật ra, họ sẽ không chỉ lo lắng đâu. Họ sẽ đau khổ đến tan nát cõi lòng ấy chứ. Chắc họ nghĩ tôi chết rồi cũng nên."
Sunny nhìn cô, thở dài.
"Cậu có vẻ thương họ lắm."
Cassie quay sang cậu, vẻ mặt khó hiểu.
"Tất nhiên rồi. Chẳng phải đó là chuyện bình thường sao?"
Sunny nhìn chằm chằm lên bầu trời xám xịt. Gió thổi nhè nhẹ, mang theo mùi mưa.
Một lúc sau, cậu nói:
"Tôi cũng không biết nữa."
***
Buổi tối, Nephis bắt Sunny thực hiện lại một nghìn nhát chém.
Sau đó, họ ăn những mẩu thịt scavenger khô khốc cuối cùng và thay phiên nhau ngủ, để ít nhất lúc nào cũng có người canh chừng Cassie.
May mắn thay, đêm đó không có chuyện gì xảy ra.
Khi bình minh đến và biển đen rút lui, họ chuẩn bị rời khỏi bức tượng khổng lồ.
Nephis là người đầu tiên leo xuống. Trước đó, cô dặn dò:
"Hôm nay sẽ khác. Scavenger sẽ lảng vảng trong mê cung nhiều hơn. Có lẽ chúng ta sẽ không thể phục kích hay tránh giao chiến với nhiều con cùng lúc được nữa."
Cô nhìn Sunny:
"Nếu có chuyện gì xảy ra, nhiệm vụ của cậu là đưa Cassie rời đi. Chúng ta có thể rút lui bằng những lối đi hẹp mà bọn scavenger không lọt qua được. Nếu bị lạc, hãy tự mình tìm đến điểm cao. Đừng chờ tôi. Cậu hiểu chứ?"
Sunny nghiêm mặt gật đầu. Nephis cũng gật đầu đáp lại.
"Tốt. Thời gian không còn nhiều, đi thôi."
Nói rồi, cô bắt đầu leo xuống.
Khi Nephis xuống đến vị trí cách họ khoảng hai mươi mét, cô tìm một chỗ đứng vững chắc và chờ.
Dùng sợi dây vàng, Sunny hạ Cassie xuống.
Giống như khi leo lên, họ thay phiên nhau giúp cô gái mù. May mắn là việc leo xuống bức tượng dễ dàng hơn nhiều.
Chẳng mấy chốc, cả ba người đã chạm đất.
Khi tiến vào mê cung, cả bọn di chuyển nhanh chóng. Bóng của Sunny đi trước dẫn đường, dò tìm quái vật và tìm con đường tối ưu. Dù vậy, tốc độ của họ vẫn khá chậm và đầy rẫy những bất trắc. Họ phải liên tục đổi hướng để tránh chạm trán với các nhóm scavenger, hết lần này đến lần khác rơi vào ngõ cụt hoặc phải đi vòng xa hơn so với đích đến.
Sunny, người đóng vai trò trinh sát và dẫn đường, cảm thấy đầu óc mình căng như dây đàn.
Đến một thời điểm nhất định, họ không thể tránh khỏi một cuộc chiến.
Một nhóm lớn scavenger đang tiến đến từ phía sau, và một cặp khác thì chặn đường phía trước. Cả hai nhóm đều chưa phát hiện ra họ, nhưng vì không có lối rẽ nào khác, việc bị phát hiện chỉ là vấn đề thời gian.
Nephis cân nhắc tình hình trong vài giây. Cô khẽ cau mày. Cuối cùng, cô lên tiếng:
"Nếu chỉ có hai con, chúng ta có thể hạ chúng."
Sunny nhìn cô với vẻ lo lắng.
"Nhưng chúng ta không có thời gian để phục kích."
Cậu không chắc họ có thể đối phó với hai con scavenger cùng lúc. Dù Nephis là một người thầy giỏi, cậu cũng chỉ mới tập kiếm được một ngày. Đối đầu với một con scavenger thôi đã là quá mạo hiểm rồi.
Changing Star nhún vai.
"Cũng chẳng còn lựa chọn nào khác. Tôi sẽ tấn công trước. Cậu lợi dụng bóng tối, kết liễu một con khi chúng quay lưng lại. Sau đó, chúng ta cùng nhau hạ con còn lại."
Kế hoạch này dựa trên giả định rằng Nephis có thể sống sót khi phải đối đầu với hai con scavenger cùng lúc. Sunny rất khâm phục tài năng của cô, nhưng cậu không chắc điều đó khả thi. Khả năng cao là Nephis sẽ chết mất.
Cậu vẫn nhớ rằng cô không xuất hiện trong viễn cảnh đầu tiên của Cassie.
Nhưng họ còn có thể làm gì khác?
Có chút hoang mang, Sunny nghiến răng.
"Được rồi."
Chỉ một lát sau, Nephis đã triệu hồi thanh kiếm của mình.
Rồi cô xông về phía trước...

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất