Chương 48: The Storm - Cơn Bão
"Chúng ta phải đi ngay, đi ngay lập tức!"
Nghe vậy, Nephis quay phắt lại nhìn cậu, Sunny vội vàng kéo Cassie đứng dậy. Mặt cậu ta còn tái mét hơn bình thường, vẻ hoảng loạn lộ rõ trong đáy mắt.
"Khẩn trương! Giúp tôi đưa cô ấy về với Kẻ Săn Tìm!"
Cô gái tóc bạc ngước mặt lên nhìn trời. Ngay lập tức, sắc mặt cô tối sầm lại. Không nói một lời, cô làm theo lời cậu.
Cassie có vẻ hơi choáng váng. Cô nắm lấy dây cương, bất lực nhìn bạn mình:
"Neph? Chuyện gì đang xảy ra thế?"
Changing Star liếc nhìn cô. Giọng cô nặng nề:
"Bão đến."
Trong khi đó, Sunny điều khiển bóng của mình leo lên một cột san hô cao, nhìn về phía trước, cố gắng ước tính khoảng cách đến vách đá mà họ đang hướng tới. Có vẻ như vẫn còn khá xa. Hơn nữa, bức tượng khổng lồ kia lại càng ở tít đằng nào.
Quay đầu lại bây giờ chẳng khác nào tự sát.
Cậu quay sang Nephis:
"Chúng ta còn cách vách đá khoảng ba, bốn cây số. Cậu nghĩ có kịp không?"
Cô nhăn mặt:
"Nếu đi đường thẳng thì may ra."
Sunny ngập ngừng, rồi hỏi:
"Thế còn lũ quái vật?"
Changing Star nhìn thẳng về phía trước, nghiến răng:
"Chỉ còn cách đó thôi."
'Chỉ vậy thôi á? Đó là tất cả kế hoạch của cậu?'
Trong lúc cậu đang vắt óc nghĩ xem có mẹo gì để thoát thân không, Nephis quay đầu lại, ngạc nhiên nhìn cậu:
"Còn đứng đấy làm gì? Chạy mau!"
***
Khi họ vừa lao đi, những giọt mưa nặng trịch đã bắt đầu rơi xuống. Gió rít gào giữa những tảng san hô, cuốn theo bùn đất và rong biển bay loạn xạ. Mây đen kéo đến, ánh mặt trời dần tắt, một màn hoàng hôn lạnh lẽo bao trùm cả mê cung.
Sunny cắm đầu chạy, cứ như thể mạng sống của cậu phụ thuộc vào nó vậy – và thực tế là đúng thế. Cậu dẫn đầu, nhờ có cái bóng dò đường mà họ có thể đi theo con đường ngắn nhất tới vách đá. Nephis theo sát phía sau. Kẻ Săn Tìm chở Cassie lạch bạch chạy theo sau với tám cái chân.
Không cần tránh né quái vật, cũng không có cái chết lăm le sau lưng, tốc độ của họ tăng lên đáng kể. Những ngách nhỏ và bức tường đỏ sẫm lướt qua trong chớp mắt. Không cần giữ sức làm gì, chậm chân một phút thôi là xong đời. Họ phải dốc toàn lực.
Sunny đã sẵn sàng cho một trận chiến đẫm máu, nhưng thật bất ngờ, lũ sinh vật trong mê cung chẳng gây khó dễ gì cho họ cả. Có lẽ chúng cũng hoảng loạn không kém. Mấy con thú to lớn đang bận tìm chỗ nấp trong các ụ san hô hoặc đào hang trốn xuống đất.
Hiếm hoi lắm mới có con nổi máu hung hăng, nhưng chỉ cần một nhát kiếm hoặc một cú kẹp đe dọa là đủ để chúng đổi ý.
Nhưng dù họ có nhanh đến đâu, cơn bão vẫn nhanh hơn một bước. Mưa phùn nhanh chóng biến thành mưa rào, mỗi giọt nặng trĩu như thác nước. Gió mỗi lúc một mạnh, quật vào người họ khiến ai nấy đều xiêu vẹo. Ánh sáng mờ dần, tầm nhìn giảm xuống gần như bằng không.
Cuối cùng, một tia chớp xé toạc màn đêm, ngay sau đó là tiếng sấm long trời lở đất.
Mặt đất dưới chân Sunny rung chuyển, cậu mất thăng bằng ngã nhào. Cậu lồm cồm bò dậy, nhưng lại trượt chân ngã xuống lần nữa. Một bàn tay nắm lấy vai cậu, kéo cậu đứng lên.
Trong bóng tối mờ mịt của cơn bão, Sunny nhận ra khuôn mặt của Changing Star. Cô hét lớn:
"Đừng dừng lại! Chạy mau!"
Tiếng cô gần như bị át đi bởi tiếng gió rít và mưa gào.
Khi Sunny tiếp tục chạy, nước đen ngòm đã dâng lên đến mắt cá chân. Cậu nghiến răng.
Biển đang quay trở lại.
Cậu không biết nước từ đâu ra, nhưng mỗi phút trôi qua, nó lại dâng cao hơn. Chẳng mấy chốc, nó đã ngập đến đầu gối, rồi đến thắt lưng, khiến việc di chuyển gần như không thể. Tốc độ của cả nhóm chậm lại đáng kể.
Đúng lúc đó, trong một tia chớp lóe lên, họ nhìn thấy một khối đá đen sừng sững phía trước.
Họ đã đến vách đá.
Gần như cùng lúc đó, một tiếng ầm ầm kinh khủng vang lên từ sâu trong mê cung. Sunny quay đầu lại, nhìn thấy một dòng thác nước đen khổng lồ đang ập đến, càn quét qua khu rừng san hô đỏ sẫm. Cách đó không xa, một con Kẻ Săn Tìm chậm chạp bị dòng nước cuốn phăng đi, đập mạnh vào những bức tường san hô. Bộ giáp tưởng chừng bất khả xâm phạm của sinh vật hùng mạnh kia nứt toác, vỡ vụn như trứng ung.
'Chết tiệt!'
Cậu quay sang Nephis:
"Không còn thời gian nữa! Bắt đầu leo thôi!"
Cô nắm lấy tay cậu:
"Giải tán Vọng Ảnh đi!"
Sunny không biết liệu Kẻ Săn Tìm có leo được lên vách đá hay không. Dù sao thì Cassie cũng không thể bám trụ được. Cậu đỡ cô gái mù xuống, rồi đưa con quái vật trở về Biển Linh Hồn.
Nephis cúi người cõng Cassie lên lưng, rồi dùng sợi dây vàng buộc chặt cả hai lại với nhau. Không chần chừ thêm một giây nào nữa, cô nghiến răng, tiến lên bám lấy những mỏm đá ướt nhẹp.
Họ bắt đầu leo, cố gắng trèo càng cao càng tốt trước khi dòng nước đen ập đến. Một lúc sau, Sunny hét lớn:
"Bám chắc vào!"
Ngay sau đó, một bức tường nước đen ập vào vách đá, chỉ cách chân họ vài mét. Sunny cố gắng bám trụ, cả vách đá rung chuyển dữ dội. Vài hòn đá từ trên cao rơi xuống, suýt chút nữa trúng đầu cậu.
Bằng một phép màu nào đó, cả ba người họ vẫn sống sót.
Nhưng mọi chuyện vẫn chưa kết thúc. Nước đen vẫn đang dâng lên với tốc độ kinh hoàng, đe dọa nhấn chìm họ bất cứ lúc nào. Họ phải tiếp tục leo, và phải nhanh hơn con sóng dữ.
Sunny chửi thề khi tìm kiếm điểm tựa tiếp theo. Muốn sống sót, cậu phải leo với tốc độ chóng mặt. Nhưng leo trèo vội vã trên những tảng đá trơn trượt chẳng khác nào tự sát: chỉ cần sẩy tay một cái là cậu sẽ rơi xuống, đập vào vách đá, chết đuối, hoặc trở thành mồi cho lũ quái vật khổng lồ.
Mưa như trút nước và gió bão chỉ khiến mọi thứ tồi tệ hơn.
Nhưng không còn lựa chọn nào khác.
Cậu điên cuồng leo, da thịt rách toạc vì những mỏm đá sắc nhọn. Từng thớ cơ trên cơ thể cậu gào thét vì đau đớn. Nếu không có cái bóng bám chặt lấy cơ thể, có lẽ Sunny đã bỏ mạng từ lâu rồi. Nhưng ngay cả khi có nó giúp sức, nước đen vẫn không ngừng tiến đến gần.
"Chết tiệt! Chết tiệt thật!"
Dù Sunny cố gắng thế nào, cậu vẫn không thể rút ngắn được khoảng cách. Chẳng mấy chốc, nước đã chạm đến chân cậu. Biển từ từ nuốt chửng đôi chân, rồi đến thân mình. Cậu vẫn tiếp tục leo, giờ phải chiến đấu với sức nặng của nước và lực kéo của thủy triều đang cố xé cậu khỏi vách đá.
Nhưng cuối cùng, mọi nỗ lực đều trở nên vô vọng.
Khi nước ngập đến vai, cậu cảm thấy những ngón tay mình trượt khỏi mỏm đá ướt. Sunny cố gắng bám víu, nhưng dòng nước quá mạnh. Cậu bị hất văng đi như một món đồ chơi, mất hết điểm tựa...
'Không!'
...Ngay khoảnh khắc cuối cùng, một sợi dây vàng rơi xuống ngay cạnh cậu. Sunny vội vã túm lấy nó, dồn hết sức lực để giữ chặt. Sợi dây căng ra, kéo cậu khỏi mặt nước. Chân cậu lại chạm được vào vách đá.
Không lãng phí thời gian, cậu tiếp tục leo lên với sự giúp đỡ của sợi dây. Cuối cùng, một bàn tay mạnh mẽ nắm lấy cậu từ trên cao, kéo cơ thể cậu lên khỏi mép vách đá.
Sunny ngã vật xuống đất, thở không ra hơi. Một lúc sau, cậu nhìn sang Nephis, cô cũng đang nằm bệt bên cạnh cậu, kiệt sức không kém. Tay cô vẫn nắm chặt sợi dây vàng. Cassie ngồi cách họ không xa.
Cậu muốn cười, nhưng chẳng còn chút sức lực nào.
Họ đã sống sót...