Đại bản doanh của Hoành Tín ở Văn Chu sụp đổ, khiến lực cản tổ điểu tra liên hợp gặp phải rất ít, ngoại trừ báo cáo tài vụ giả, thao túng cổ phiếu, dùng đất trái phép tra một cái là rõ, công ty thần bí khi lập hạng mục sản nghiệp phần mềm, mượn xác lên thị trường chứng khoán, bị bại lộ, phó thị trưởng thường vụ Hồ Tôn Khánh bị song quy, cháu ông ta Hồ Kim Tinh thì không biết đi đâu mất.
Nguyên nhân sâu xa kế hoạch phát hành cổ phiếu công khai của Hải Túc là do bong bóng internet vỡ, nhưng tháng 11, Cẩm Hồ thông qua Côn Đằng Online và Tiêu Thụy Dân của Liên Tín liên hợp công kích, đánh tan cơ hội thoát thân cuối cùng nhờ vào điện tử Hoa Hạ của đám Nghiêm Văn Giới, Lâm Băng, từ đó gây phản ứng dây chuyền khiến Hoành Tín hệ sụp đổ, những người am hiểu nội tình thì thầm kinh sợ trước đòn phản kích dữ dội của Cẩm Hồ, đồng thời cũng bội phục Cẩm Hồ thủ đoạn cao minh, nắm bắt thời cơ chuẩn xác.
Còn đối với Lưu Văn Đào, người trực tiếp dẫn tổ điều tra liên hợp đả kích Hải Túc, cũng được chính thức tặng cho danh hiệu:" Gia nô hai họ".
Tiết Minh Lâu thấy Lưu Văn Đào gõ cửa đi vào, dẫn hắn tới văn phòng của Giang Mẫn Chi, pha trà nước xong rồi đi ra, trở tay khép cửa lại, quay về chỗ ngồi của mình. Lưu Văn Đào lúc này lâm vào cục diện khó xử, hắn hiểu rõ, trước kia dựa vào Nghiêm gia hỗ trợ mới rời khỏi bộ ủy TW tới Hải Châu làm bí thư thành ủy, hoàn thành giấc mơ làm thổ hoàng đế, ai ngờ thế cục không diễn ra như trong dự liệu, Giang Mẫn Chi tới Đông Hải, hắn muốn thoát khỏi cục diện bị cho ra rìa ở Đông Hải, quy thuận Giang Mẫn Chi lên tỉnh, lần nữa không ngờ bị Giang Mẫn Chi đẩy ra làm tiên phong đả kích "chủ cũ" Nghiêm gia Văn Chu.
Cái danh xưng "gia nô hai họ" đoán chừng hắn phải vác trên lưng suốt cuộc đời chính trị của mình rồi, Tiết Minh Lâu nghĩ cũng thấy bi ai thay cho Lưu Văn Đào, lại nghĩ tới biến hóa trong tỉnh Đông Hải sau vụ án Hải Túc.
Thực ra ảnh hưởng trực tiếp Hải Túc gây ra trong tỉnh không lớn, ít nhất nhìn bề ngoài là như thế, nhưng thủ đoạn gõ núi dọa hổ mạnh mẽ cứng rắn của Giang Mẫn Chi, thể hiện uy thế vô cùng, phát sinh tác dụng hóa học, Tiết Minh Lâu là thư ký của ông ta nên có cảm thụ rõ ràng nhất. Từ ánh mắt nhìn tới của những người khác trong chính phủ tỉnh, sự cung kính mang theo khoảng cách trước kia, hiện thêm phần kính sợ và khúm núm. Nhưng Tiết Minh Lâu hiểu, Đông Hải không phải là Đông Hải của Giang Mẫn Chi, mà là của bí thư tỉnh ủy Lý Viễn Hồ.
Thành phố Kiến Nghiệp vì vụ án của Hải Túc mà phó thị trưởng thường vụ Hồ Tôn Khánh bị song quy, trở thành quan viên cấp bậc cao nhất bị lôi xuống ngựa, thị trưởng Tiêu Minh Kiến vì thế mà bị liên lụy, rời khỏi Kiến Nghiệp là điều không thể tránh khỏi, Vương Duy Quân tiến bộ thêm một bước là điều định sẵn. Những chuyện này chẳng lẽ đã sớm ở trong dự liệu của y? Tiết Minh Lâu bất giác nhớ tới một thanh niên có dáng vẻ lười nhác.
Cùng với tư liệu về Cẩm Hồ thu thập được, Tiết Minh Lâu càng cảm thấy lo lắng.
Cẩm Hồ bắt đầu từ giấy Tân Quang và sản nghiệp đầu đĩa, tiếp đó bố cục Vườn Sồi, tới phát triển chuỗi sản nghiệp di động, tiếp đó là Trung Tinh Vi Tâm và sản nghiệp bạch điện, cùng chiến lược Hành lang số đã trói chặt toàn bộ nền kinh tế tỉnh Đông Hải vào với bản thân. Tiếp đó mua giấy Thần Hi, xây dựng đảo Đông Sơn, có sự trợ lực của Từ Học Bình, Đường Học Khiêm, địa vị của Cẩm Hồ ở Giang Nam đã không thua kém ở Đông Hải. Giờ thông qua vụ án Hải Túc, Cẩm Hồ bắt đầu tiến quân vào thị trường Chiết Đông, tin rằng với sự giúp đỡ của tình trưởng Chiết Đông là Triệu Dương, tốc độ phát triển của Cẩm Hồ sẽ không kém hai tỉnh trước đó.
Trong vòng 7 năm ngắn ngủi Cẩm Hồ đạt tới quy mô như thế, làm người ta khó tránh khỏi hoài nghi trong đó tồn tại vấn đề, đoán chừng Giang Mẫn Chi cũng suy nghĩ như vậy. Là tâm phúc của Giang Mẫn Chi, Tiết Minh Lâu biết mục đích ông ta bảo mình thu thập tài liệu của Cẩm Hồ để làm gì, nhưng Cẩm Hồ lấy Đông Hải, Giang Nam, Chiết Đông làm căn cơ, thêm vào Diệp gia, Cố gia, Tôn gia Hong Kong và mối quan hệ ở bộ ủy TW, hoàn toàn không phải một tỉnh trưởng có thể lay động được, huống hồ thế lực khổng lồ ẩn mình dưới nước của Cẩm Hồ ở hải ngoại mà thanh thế trong giới thương nhân người Hoa, nếu Giang Mẫn Chi đâm đầu vào, không khéo vỡ đầu chảy máu.
Tiết Minh Lâu nhìn cửa phòng đóng chặt, đoán chuyến này Lưu Văn Đào có khi phải tiếp nhận một củ khoai nóng lớn hơn nữa.
~~~~~~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~~
- Nghiêm gia lần này rớt đài, với Cẩm Hồ mà nói, vừa có lợi lại vừa có hại. Trên phòng trà ở tầng thượng chung cư Thanh Niên, Hứa Hồng Bá ngồi đối diện với Trương Khác, một tay mân mê chén trà, mắt chăm chú nhìn bàn cờ.
Trên đường Đỗ Phi, Mông Nhạc rời Văn Chu về Kiến Nghiệp, Trương Khác đặc biệt bảo họ qua Hải Châu mời ông, để xin chỉ giáo tình thế biến hóa sau vụ án của Hải Túc.
- Những kẻ vốn có đeo kính màu nhìn vào Cẩm Hồ không ít, sau khi Nghiêm gia đổ rồi, đám người này càng quả quyết về cái nhìn của mình là điều khó tránh khỏi. Trương Khác thấy Hứa Hồng Bá thời gian qua ở Hải Châu, so với lúc bôn ba vì Tân Quang, cả tinh thần lẫn khí sắc đều tốt hơn rất nhiều, đoán chừng cũng uống rượu thừa ở Bát Cẩm Trân không ít: - Có người nói Cẩm Hồ đã bị cháu tẩy thành con thỏ trắng tinh, nhưng thực ra cháu muốn thành con thỏ trắng không trắng, đen không đen, hòa trộn vào cùng bầy thỏ, để khiến nó quá trắng bị người ta ghét.
- Những cái kính đó không dễ dàng bỏ xuống được nữa, nếu như có kẻ muốn nhìn, cứ để cho bọn chúng nhìn, dù sao cũng làm bọn chúng yên tâm hơn.
- Trước kia có kẻ muốn tra, cháu luôn che che dấu dấu, lần này thế nào cũng phải để tỉnh trưởng đại nhân toại nguyện. Dù sao Cẩm Hồ cũng là lương dân dưới sự trị vì của tỉnh trưởng đại nhân mà. Trương Khác cười:
- Lùi một bước trời cao biển rộng, với Cẩm Hồ mà nói chưa chắc không phải là một cơ hội. Hứa Hồng bà nhìn bàn cờ, nghiền ngẫm nói:
- Cẩm Hồ cũng không phải là quả hồng mềm cho kẻ nào muốn bóp thì bóp, tao thấy chủ yếu là vì thuận tiện cho mày tiếp tục ở lại Đh Đông hải lêu lổng thì có. Đỗ Phi ở bên cạnh xen vào một câu, qua năm nay hắn sẽ bị Trương Khác đá đít sang Mỹ.
- Kha kha kha... Hứa Hồng Bá ngẩng đầu cười lớn: - Lời của Tiểu Đỗ có đạo lý đấy.
Trương Khác đang định lên tiếng phản bác thì di động đặt ở trên bàn nhá đèn, cầm lấy xem, thì ra là số máy của Trần Tĩnh.
- Tử Gia buổi chiều tới nhà máy Hải Châu, em cũng lười một buổi nghỉ làm sớm, nhớ ra lâu lắm rồi không được ăn cơm anh làm. Đầu kia điện thoại giọng Trần Tĩnh lười biếng mang chút nhõng nhẽo.
- Ừ, tôi biết rồi. Trương Khác vờ nghiêm túc đáp, tưởng tưởng ra có lẽ lúc này Trần Tĩnh đang mặc váy ngủ nằm trên ghế sô pha, đường cong uốn lượn như hiện ra trước mắt, tim đập thịch một cái.
- Em mua sẵn thức ăn đợi anh đấy. Trần Tĩnh nghe giọng y biết bên cạnh có người, không tiện nói nhiều, trực tiếp cúp điện thoại.
Thu di động lại, Trương Khác không để ý tới ánh mắt nghi ngờ của Đỗ Phi, tiếp tục đánh cờ, chỉ là lòng phân tâm chuyện khác mất rồi, phong độ sụt giảm, ván cờ đang rất tốt, cuối cùng bị Hứa Hồng Bá đánh cho thua tan tác.
- Ha ha ha, người có thể làm Khác thiếu gia không phải là nhiều, nếu như có hẹn với giai nhân thì không cần ở lại bồi tiếp lão già này nữa. Hứa Hồng Bá già thành tinh rồi, không khó đoán ra người vừa gọi điện thoại là ai, trêu:
Ở trước mặt Hứa Hồng Bá, Trương Khác biết dấu diếm cũng vô ích, dặn Đỗ Phi tiếp đãi Hứa Hồng Bá rồi ngượng ngùng cáo lỗi rời đi.