- Cô...
Lý Chi Phương nói không ra lời, cảm giác nhìn thêm vào ánh mắt đó mình sẽ không kìm được nước mắt.
- Hiểu Lộ sau này sẽ ra sao, em ấy có thể yên tâm ngồi làm bàn học bài thế này sao?
Trương Khác cúi đầu xuống nhìn Chu Hiểu Lộ, ánh mắt trở nên hết sức dịu dàng:
- Ở Nhất Trung đại khái không có giáo viên nào lại không nghĩ em và Đỗ Phi là học sinh xấu, cho nên em rất hi vọng cô quay trở lại Nhất Trung, khả năng cô vẫn nghe thấy lời bàn tán như ở đây, song cô sẽ mỉm cười đối diện chứ?
- Cô..
Lý Chi Phương nghẹn lời, chỉ nhìn Trương Khác, không hiểu y muốn nói gì.
Đường Thanh hiểu ý Trương Khác, hưng phấn nắm tay y:
- Bạn nói cô giáo Lý có thể quay lại trường chúng ta?
Trương Khác cười:
- Cô giáo Lý bị điều tới đây chẳng qua chỉ là một trò hề, trước kia giáo viên trong trường điều động căn bản không cần giải thích gì với học sinh, nhưng giờ tình hình đã khác rồi. Hôm nay toàn bộ giáo viên trong trường tới cục giáo giục yêu sách, vậy vì sao toàn thể học sinh lớp ta không nhân cơ hội đề xuất yêu cầu của mình? Mình mặc dù hay trốn học, nhưng cũng biết cô giáo Lý là giáo viên tận chức, cục giáo dục vô cớ điều đi, hôm nay nhất định phải bắt bọn họ có câu trả lời rõ ràng.
Nheo mắt lại cười gian nhìn Đường Thanh:
- Những cái khác không cần mình dạy bạn chứ?
- Mình biết bạn có cách mà.
Đường Thanh hứng phấn nhảy lên, thiếu chút nữa ôm lấy cổ Trương Khác hôn một cái, may mà chưa quên mình đang ở đâu:
- Cô giáo Tiểu Thôi tuy rất nhiệt tình, nhưng mình vẫn thích cô giáo Lý dạy.
Trương Khác cũng cho rằng như vậy, Thôi Úc Mạn mặc dù là người rất nhiệt tình, song không có lợi bằng Lý Chi Phương, vì tương lai trốn học quang vinh, y phải đưa Lý Chi Phương trở về.
Lý Chi Phương vỡ lẽ, vội ngăn cản:
- Các em là học sinh, làm như vậy không tốt.
Trương Khác ưỡn ngực nói đường đường chính khí:
- Ai nói học sinh không được có chủ trương của mình, không được có tiếng nói của mình?
Rồi lấy điện thoại ra gọi cho Phó Tuấn, vừa khéo Phó Tuấn đón Mã Hải Long đi qua Tượng Sơn, bảo họ quay đầu xe tới trường sơ trung Tượng Sơn.
Trương Khác cúp điện thoại bảo Đường Thanh:
- Mình sai người đưa bạn về trường, còn điều một chiếc xe cho bạn dùng, bạn tập trung hết học sinh trong lớp lại, cố gắng kéo cả học sinh lớp khác vào, làm thanh thế to vào, ba bạn là thị trưởng, không ai dám làm gì bạn đâu.
Trương Khác trấn lột chiếc di động Đỗ Phi mới kiếm được vài ngày đưa cho Đường Thanh:
- Có chuyện liên lạc với bọn mình.
- Các bạn không về trường à?
- Bọn mình và đám Vạn Thiên Tai là tứ đại ác công tử mà, lúc này về trường bị đánh thành đầu heo thì làm sao?
Trương Khác làm bộ mặt đau khổ.
Đường Thanh phì cười, ỏn ẻn nói:
- Giờ mình muốn đánh bạn thành đầu heo đấy.
Trương Khác dí ngay mặt tới:
- Sẵn sàng chờ đợi.
- Ai thèm?
Đường Thanh xấu hổ đẩy mặt y đi, trước mặt mọi người, cô không dám quá thân mật với Trương Khác.
o0o
Vạn Dũng chưa xuất hiện ở chính phủ thành phố, chuyện đêm hôm qua làm ông ta nhận ra không thể vãn hồi được nữa, Triệu Cẩm Vinh trấn tĩnh hơn, bảo ông ta mau liên hệ với Vạn Hướng Tiền.
Vạn Hướng Tiền đang du lịch ở Áo, phí công một phen mới liên hệ được, gừng càng già càng cay, Vạn Hướng Tiền kinh nghiệm chính trị phong phú, lão ta là người đầu tiên ý thức được giáo viên Nhất Trung sẽ gây chuyện, áp lực với cục công an chỉ là thứ yếu, quan trọng là tạo thành ảnh hưởng xã hội không tốt.
Chỉ cần gây ảnh hưởng xã hội không tốt sẽ có cớ cho người ta trực tiếp can thiệp vào vụ án, thậm chí chĩa thẳng mũi giáo vào Vạn Dũng.
Vạn Dũng, Triệu Cẩm Vinh ngay trong đêm liên lạc với phó cục trưởng cục giáo dục Tiêu Na phân quản giáo dục cơ sở và Mã Tử Thiện, yêu cầu bọn họ đại biểu trường học phối hợp cục xử lý vụ án, đồng thời trấn an Thôi Úc Mạn, lời khai của cô ta là tối quan trọng để phán quyết vụ án này.
Bọn chúng vừa bố trí xong, còn chưa kịp thở phào, tin tức đã từ cục công an truyền ra ngoài, ngọn lửa âm ỉ từ lâu lập tức bùng lên, trời chưa sáng, tất cả giáo viên Nhất Trung đã liên hệ với nhau, chỉ có lãnh đạo trường chẳng biết tí gì.
Năm học mới này định sẵn sẽ có phong ba bão bùng, trừ giáo viên trực ban, tổng cộng hơn 100 giáo viên viên chức Nhất Trung trước giờ đi làm chặn cửa chính cục giáo dục, yêu cầu cục giáo dục nghiêm khắc trừng trị học sinh ác bá, chỉnh đốn lề lối Nhất Trung, đối đãi công bằng công chính với giáo viên viên chức trong trường.
Về pháp luật, đối đãi với tội phạm nhất thời kích động và có mưu đồ trước, có kết quả thẩm phán hoàn toàn khác nhau, hành vi mà Vạn Thiên Tai, Triệu Ti Minh biểu hiện lâu nay tuyệt không có lý nào có thể tránh hỏi hình phạt của tư pháp.
Những giáo viên Nhất Trung cũng liều một phen, không nghĩ tới hậu quả đắc tội với một nhóm người thượng tầng Hải Châu.
May là tam giác Chu Phú Minh, Triệu Cẩm Vinh, Vạn Dũng vì chuyện này mà tan rã.
Chu Phú Minh mừng thầm, nếu hôm qua mà can thiệp vào vụ án này, thì hiện giờ sẽ rất bị động.
Đầu não của chính phủ thành phố tất nhiên sẽ không ra mặt, song vì liên quan tới trường học của Trương Khác và Đường Thanh, nên Trương Tri Hành và Đường Học Khiêm trao đổi xong vẫn để các đồng chí phòng giám sát tới cục giáo dục quan sát tình thế.
Đường Thanh đi không lâu, Trương Khác nhận được điện thoại của cha, nói giáo viên Nhất Trung giăng biểu ngữ "trừng trị học sinh ác bá", Trương Khác sống lưng lạnh toát, học sinh ác bá tất nhiên chỉ Tứ đại công tử rồi, y và Đỗ Phi cũng là đối tượng thanh toán đả kích lần này?
Nói không chừng sẽ có người sẽ đem chuyện Đỗ Phi đánh Tào Quang Minh năm ngoái ra, còn cái gọi là đối đãi công bằng công chính với giáo viên viên chức, là có ý kêu oan cho Lý Chi Phương, xem ra dù sinh hoạt tư của Lý Chi Phương có tì vết, vẫn có người bất bình vì cảnh ngộ của cô.
Chỉ là Lý Chí Phương giờ là nhân vật thị phi, không ai chịu công khai lên tiếng cho cô, chỉ có học sinh đứng ra mới không có cớ cho kẻ nào đó nói ra nói vào.
Đỗ Phi hỏi Trương Khác phải làm gì, Trương Khác nhớ mẹ buổi sáng nói đưa nhà cậu đi leo núi, nói:
- Tao tới công viên Tượng Sơn chơi, mày muốn đi không?
Đỗ Phi kỳ thực muốn ở lại đây, nhưng không có dũng khí đơn độc đối diện với Lý Chi Phương, hắn cũng sợ về trường ăn đòn.
Mã Hải Lòng tạm thời chưa thể tới Ái Đạt làm thủ tục, buổi sáng Phó Tuấn đã kể cho hắn biết chuyện bí mật của công ty, Trương Khác không chỉ là cổ đông Cẩm Hồ, còn là nhà đầu tư của Ái Đạt, theo bên cạnh Trương Khác là một trong số chức trách của hắn.
Trương Khác gọi điện cho Trương Tri Phi, hỏi về lái xe của Hoành Viễn đưa mẹ y và nhà cậu y tới Tượng Sơn chơi.
Trương Tri Phi hôm nay vừa khéo rảnh rỗi, nghe nói Lương Quốc Hưng có ý chuyển nghiệp tới địa phương, liền đích thân tới tiếp đãi, nhận được điện thoại của Trương Khác thì họ vừa vào công viên Tượng Sơn, vội lái xe tới đón đám Trương Khác.
- Sao các cháu lại ở đây?
Trương Tri Phi lái xe tới cổng trường sơ trung Tượng Sơn, lấy làm lạ sao bọn họ không có xe.
Trương khác đáp:
- Chuyện này trong thời gian ngắn khó giải thích rõ được..
Trương Tri Phi cười, nghe giọng Trương Khác có chút thần bí, không hỏi nữa.
Trương Khác liền giới thiệu Mã Hải Long cho chú làm quen.
Trương Tri Phi đã được nghe qua chuyện về Mã Hải Long ở chỗ Thịnh Thanh, nhìn kỹ một lượt, Mã Hải Long gầy gò, dáng cũng không cao, nghĩ không ra sao hắn có thể đánh bốn kẻ tàn tật trong tình huống bị tập kích, một người như thế thà bày quán sửa xe, không đi làm bảo kê cho Thịnh Thanh.
Trương Tri Phi hâm mộ vỗ vai cháu, Mã Hải Long định lái xe, ông cười nói:
- Hôm nay cậu vẫn là khách.